Quê hương tôi
Hai mươi năm chưa hề trở lại
Nợ áo cơm dặm đường xa ngái
Lòng hẹn lòng tôi nhé về quê...
Đêm về, nhưng bầu không khí nóng bỏng ban ngày chưa dịu hẳn . Cảm giác nực nội từ cơn nắng lửa và gió nam Lào vẫn đọng lại từng góc xóm, ngõ, kiệt hay trên mặt mấy con đường nhựa bao quanh Thành Cổ. Đèn đường đã sáng khá lâu nhưng làn không khí nóng nực đó vẫn lởn vởn quanh người, trên da cứ mãi nhơm nhớp mồ hôi.
"Ông mặt trời" đã khuất hẳn dưới rặng núi mờ xa. Dãy Trường Sơn chỉ còn lại một dải đen xậm nổi trên nền trời nhợt nhạt. Bầu trời bắt đầu nhấp nháy nhiều ánh sao đêm.
Dù bạn có than thở hay oán trách mãi cái nóng 'như hui'; dù đêm về bạn chỉ ngồi ở trước hiên nhà, tay quạt phành phạch liên hồi, cố xua đi cơn nóng nam Lào, bạn cũng phải đợi đến mười giờ đêm mới hi vọng khí trời mát hẳn.
CHÈ GÁNH
Khoảng chập tối, đó là thời gian các o bán chè gánh rời nhà kiếm sống. Các o, phần nhiều từ các thôn Hạnh Hoa, Cửa Tả, Thạch Hãn đợi đêm xuống lại bắt đầu quảy mấy gánh chè nóng đi bán dọc theo mấy con đường bao quanh thành phố Quảng Trị.
Thật ra những ai ở trung tâm thành phố, đang cư ngụ hai bên mấy con phố chính như Trần Hưng Đạo, Quang Trung, Trưng Trắc… có phần nào 'thiệt thòi' do cái cảnh “cửa đóng then gài”; lý do, tiệm hàng buôn bán phải có cánh cửa sắt to lớn phía trước. Ban ngày mở ra buôn bán xong, ban đêm phải lo đóng lại đâu ai dám mở ra. Nói như thế, có nghĩa rằng người ở trên phố hiếm dịp ra ngoài thoải mái ăn chè nóng về đêm như chúng tôi sống ở mấy xóm ngoại ô cách xa chợ tỉnh.
Những đêm mùa hạ như vầy, o bán chè hay tới mấy góc đường có ánh đèn điện soi sáng. Quanh các o, hay dưới cột điện đường, những đứa con nít thường tụ tập chơi đá lon, cút bắt, reo đùa ầm ĩ. Thong thả, o đặt gánh hàng xuống vừa nghỉ mệt vừa đợi khách...
Nói đến mấy gánh chè đêm, tôi nhớ mấy cái song nhôm đựng chè nho nhỏ. Chè o bán đủ loại: nào đậu xanh, đậu huyết, đậu ván đặc, nào chè bột lọc bọc đậu phụng, hay chè đậu ngự… Mấy o nấu sao "ngon lạ ngon lùng"! mỗi loại chè có một vị ngon khác nhau, đặc biệt loại chè nào cũng ăn nóng. Ngó đến mấy chén đựng chè lại "bé nhỏ xinh xinh" ăn xong tôi lại muốn ăn thêm chén nữa. ..hạt đậu phụng thơm giòn nằm gọn trong lớp bột lọc dẻo dai , hòa trong vị ngọt dịu- thơm lẫn mùi gừng Quảng trị. Hạt đậu ván o nấu bùi bùi, chen lẫn trong làn bột dẻo, đặc sánh. Những hạt đậu xanh, đậu huyết, hầm mềm nhưng không bao giờ nát để làm vẩn đục nước đường đậm ngọt. Gia tài của o cùng tài khéo léo hình như nằm hẳn trong gánh chè này. Hương thơm vị ngọt từ những nồi chè, đó là tài nội trợ, giỏi giang của bao nhiêu người chị, người mẹ QT quê mình. Khách ăn xong, o rửa lại mấy cái chén trong song nước đem theo ở một đầu gánh. O tiếp tục gánh triêng chè theo mấy con đường quanh Thành Cổ.
Triêng chè đêm Quảng Trị chỉ bán vào những đêm mùa hạ. Thu về đông đến, mùa của mưa phùn gió lạnh chắc chắn không còn những triêng chè đêm như vậy nữa.
Mùa hè lại gặp những đêm "trăng thanh gió mát", ăn chén chè nóng ban đêm xem chừng thú vị biết chừng nào. Vài ba xóm nhỏ, xa xa thành phố, dọc theo mấy con đường Lê văn Duyệt, Duy Tân, Lê thái Tổ, về đến Hồ Đắc Hanh ... khách đủ hạng người, từ lớn chí nhỏ, có dịp ăn chè nóng, lại ngồi chồm hổm bên đường...
Vầng trăng rằm đã lên cao, tôi nhìn theo dáng o bán chè lúp xúp chạy đều. Trên vai o chiếc đòn gánh nhẹ nhàng vẫy nhịp.
Ánh trăng của bầu trời thành phố Quảng Trị hòa lẫn với mấy ngọn đèn đường vàng vọt như nhạt nhòa thêm.
O bán chè vừa gánh vừa rao:
-Ai ăn chè đậu xanh, đậu huyết, bột lọc, đậu ván kh.. ôn….
No comments:
Post a Comment