Biết đâu bờ bến Thuyền ơi thuyền trôi nơi đâu...
Thu đi đông đến cùng hứa hẹn thế nhân xuân mới sắp về. Mùa xuân của náo nức cho những lứa xuân đang bừng yêu, tràn trề hi vọng. Riêng ta trắng tóc, quay lưng hờ hững với dáng xuân. Ta mãi ngồi, vọng về xuân xưa theo nỗi nhớ cứ buổi chiều tàn lại bảng lảng hiện về.
Ngày xưa hồn xuân từng chớm. Một thời mộng mị yêu thuơng, bàng bạc nhẹ nhàng như làn sương mai lãng đãng bên cội mai nhà ngoại. Thời gian như mây trôi, gió thổi đưa đời về đâu? chân trời góc bể- một khoảng cách ngăn.
Quá khứ
là những gì đã qua trong đời người, như chiếc thuyền trôi theo con nước lững lờ. Thuyền mãi đi chẳng còn trở
lại. Thuyền mang kỷ niệm dang xa, nhạt nhòa theo năm
tháng. Nẻo vắng đợi người đi, như bến cũ đợi thuyền
về. Để khi sóng vỗ lao xao đưa ta về không gian
tuổi nhỏ, trút đi bao nhớ thuơng, muộn phiền, những
chao chệnh khôn nguôi cùng bao hoài bão chẳng thành.
Lá vàng bay, tuyết gió giăng màn như ru hồn
người về nơi bến vắng. Chốn cũ xa rồi nay chỉ là ảo huyền nhân ảnh. Một thời tuổi mộng ban
sơ, chắc chẳng còn người cúi đầu nhẩm niệm.
Thạch Hãn Quảng Trị (hình Hoàng v Chẫm)
Thu đi đông đến cùng hứa hẹn thế nhân xuân mới sắp về. Mùa xuân của náo nức cho những lứa xuân đang bừng yêu, tràn trề hi vọng. Riêng ta trắng tóc, quay lưng hờ hững với dáng xuân. Ta mãi ngồi, vọng về xuân xưa theo nỗi nhớ cứ buổi chiều tàn lại bảng lảng hiện về.
Ngày xưa hồn xuân từng chớm. Một thời mộng mị yêu thuơng, bàng bạc nhẹ nhàng như làn sương mai lãng đãng bên cội mai nhà ngoại. Thời gian như mây trôi, gió thổi đưa đời về đâu? chân trời góc bể- một khoảng cách ngăn.
Dĩ vãng là chuỗi mồ vô tận
ReplyDeleteTương lai là chuỗi hạt chưa thành
Và hiện tại! biết cùng chăng hỡi bạn?
Cũng đang chôn chặt ước mơ xa....
(quên tên tác giả)