Saturday, October 8, 2022

TRUYỆN NGỤ NGÔN AESOP TẬP 9



CHUỘT CON PHIÊU LƯU


Chuột Con mới sinh ra đời còn quá nhỏ chưa bao giờ được mạo hiểm thế giới bên ngoài một chuyến cũng vì vậy mà Chuột Con ta suýt nữa tàn đời. Đây là câu chuyện mà Chuột Con đã tỉ tê kể với Mẹ mình:

- Con đang rón rén đi dạo phía góc vườn nhà mình vừa quay người bước sang vườn kế vừa lúc gặp hai kẻ rất lạ thường mẹ ơi: một kẻ thì hòa nhã, tử tế làm sao, còn kẻ kia thi ôi thôi bặm trợn dữ dằn như con quái vật con chưa hề tưởng tượng lần nào. Mẹ nên gặp cho biết.

- Này nha trên đầu và trên cổ ông ta treo lủng lẳng mấy miếng thịt đỏ ối. Chân ông ta không ngưng bước, còn ngón chân thì cào nát rách bươm mặt đất. Đã thế hai cánh tay rộng lại luôn luôn đập phành phạch thô bạo vào hai bên sườn nữa ? Vừa thoáng thấy con ông ta lại ngoác cái mồm nhọn hoắc như muốn nuốt chững con vào bụng không bằng ? Đã thế ông ta còn rống lên toang toác làm con muốn chết khiếp!?

Chắc quý bạn ngang đây có thể đoán Chuột Con của chúng tôi muốn nói với mẹ nó về ai chứ gì? Không ai xa lạ chính đó là lão Gà Trống là kẻ đầu tiên Chuột Con mới gặp.

Chuột Con tiếp tục:

-Trái với con quái vật kia ghê sợ chừng nào thì cái ông con quen tiếp theo dễ thương chừng đó. Ông ta trông bộ dạng hiền lành đạo mạo hết sức. Ôi mẹ ơi, bộ lông ông dày, mịn như nhung. Dầu đôi mắt sáng quắc nhưng mặt ông trông vẫn nhu mì và khiêm tốn. Vừa thấy con ông nở nụ cười cùng vẩy đuôi chào...

- Con đoan chắc với mẹ rằng ông ta định nói chuyện thì cái gã quái vật con kể với mẹ lại hét toáng lên làm con sợ quá bỏ chạy thục mạng.

-Con ơi …

Chuột Mẹ giờ mới chậm rãi giải thích cho Chuột Con:

…cái gã hiền lành mà con vừa kể cho mẹ nghe đó chẳng qua là Lão Mèo. Bên trong cái lớp Hiền Lành Đôn Hậu đó là cả một mối thù truyền kiếp cho tất cả họ Nhà Chuột chúng ta con ạ. Còn cái gã mà con cho là quái vật kia chẳng ai khác chỉ là Nhà Chim thôi nó hiếm khi hãm hại giống chuột nhà mình. Chỉ có Nhà Mèo mới là thứ chuyên ăn thịt chúng ta. Thật cám ơn trời đất con vừa mới thoát chết, con biết không ? Từ nay về sau con CHỚ NÊN TIN AI QUA BỘ DẠNG BÊN NGOÀI NỮA NGHE CON./.

* CHIẾC ÁO KHÔNG LÀM NÊN THẦY TU 

* TƯỚNG DỮ NHƯNG LÒNG LÀNH

*KHẨU PHẬT TÂM XÀ

*NGOÀI MIỆNG THÌ NIỆM NAM MÔ MÀ TRONG BỤNG CHỨA MỘT BỒ DAO GĂM 

 =========

 CÁO VÀ CÒ MỜI NHAU ĂN TỐI








Con Cáo tinh ranh ngày nọ không biết làm gì giải khuây bèn nghĩ ra một kế chơi khăm Chú Cò một phen để cười cho đỡ buồn.

Cáo bèn dùng lời ngon ngọt mời Chú Cò:

-Hôm nay mời Chú Cò tới nhà tớ dùng bữa tối nhé.

Cáo cười thầm trong bụng do thấy Chú Cò do cái tình hàng xóm láng giềng nên Cò ta chấp nhận lời mời của Cáo không chút ngần ngại. Cò còn lấy làm hân hạnh, mấy khi mà được Cáo ta mời ăn như thế. Chú Cò tới rất đúng giờ vào lúc ăn tối để bữa ăn càng thêm ngon miệng.

Tối đó, Cáo nhà ta chiêu đãi món súp. Nhưng khổ thay món súp thì hắn lại cố ý đổ vào cái dĩa trảng thật bằng phẳng. Như bạn biết đấy, cái mỏ nhọn và dài của Cò thì chỉ có đứng mà nhịn thèm họa chăng chỉ dính một chút cháo ươn ướt đầu mỏ Cò thôi ? Còn con Cáo tinh ranh thì dễ thôi, hắn có cái lưỡi lớn và tha hồ một mình liếm sùm sụp vào dĩa cháo ngon ơ. Tội cho Chú Cò đứng trân mà nhìn hình ảnh này càng làm cho Con Cáo ác ôn vừa ăn vừa khoái trong lòng .











Chú Cò bị Cáo chơi khăm rất phiền buồn trong bụng. Nhưng chú có cái tính đằm cố gắng nuốt giận vào lòng. Chẳng chờ đợi lâu, một hôm Cò liền mời Cáo tới nhà dùng bữa tối với lý do là có qua có lại. Con Cáo ranh mãnh này lại có cái tính háu ăn liền nhận lời ngay. Cáo tới rất đúng giờ hẹn với Cò. Bữa đó, Chú Cò nấu một món cá mùi thơm nức mũi. Nhưng lần này Cò ta lại bỏ món này vào cái bình cao cổ lại hẹp. Bạn biết đó, cái bình như thế thì chỉ có cái mỏ dài của Cò là có lợi thế thôi còn Cáo ta thì chỉ có ngồi mà ngó Cò xơi; thèm quá thì Cáo chỉ đưa lưỡi liếm quanh cái bình mũi thì ngửi mùi thơm của món cá mà nuốt nước miếng ừng ực !

Đợi khi Cáo nguôi giận bớt Cò mới từ tốn khuyên Cáo:


-ĐỐI VỚI XÓM GIỀNG BẠN NÊN THẬT THÀ CHỚ

 NÊN LƯỜNG GẠT HÀNG XÓM BẠN NHÉ!

BÁN ANH EM XA, MUA LÁNG GIỀNG GẦN


lời bàn của ĐHL

Ngày xưa cổ nhân thường dạy BÁN ANH EM XA MUA LÁNG GIỀNG GẦN. Hàng xóm láng giềng ở gần chúng ta rất ư quan trọng. Sự an ninh tình bằng hữu xóm giềng chúng ta nên gầy dựng cho tốt để có đời an cư lạc nghiệp. Khi nguy khốn bà con thân thuộc ở xa có đến cứu ta cũng muộn màng không bằng người hàng xóm kế cận là người dễ dàng can thiệp cứu nạn cho gia đình mình. Trên đời này , có những gia đình sống rất cách biệt chỉ biết phạm vi của mình từ cái cổng đi vào. Người hàng xóm kế nhà chẳng biết tên gì, là ai ra sao cả. Chúng ta nên tạo dịp để tỏ tình hàng xóm, qua lại giao hữu để biết mặt cùng chào hỏi và cho nhau thông tin dễ bề liên lạc khi cần thiết. Lúc an bình chúng ta không nhận ra vấn đề nhưng lúc hữu sự lâm nguy như trộm đạo ăn cướp vào nhà, nạn tai cháy nhà lụt bão động đất ...mới thấy người hàng xóm quá cần. Kết tình bè bạn không quá khó khăn tốn kém chẳng qua cái tâm chúng ta muốn sống cách biệt, co lại, làm biếng trong vấn đề tạo dịp giúp nhau có gì an ủi giúp đỡ qua lại tìm hiểu khó khăn xóm làng yểm trợ hơn là bươi móc dòm ngó nói xấu.
Cuộc sống lạnh lùng, ra ngõ chạm mặt không thèm chào nhau chỉ gây thêm ác cảm với nhau và không giúp ích gì cho ta cả. Lời nói không mất tiền mua dễ lắm chỉ cái tâm ta lạnh nhạt bất cần hay eo hẹp quá thôi.

Trở lại phần truyện ngắn, hàng xóm không giúp nhau thì chớ lại còn 'chơi khăm' nhau như con cáo tinh ranh và chú cò chất phác kia quả sẽ có kết quả tiêu cực cho cả hai mà thôi.

 =================

ĐÔI BẠN  NGƯỜI và DƯƠNG NHÂN

 











Ngày xưa có một Người, hắn may mắn gặp một Dương Nhân trong rừng và được người dê này bằng lòng kết làm bạn bè. Hai kẻ này chơi với nhau rất thân và cùng chung sống với nhau trong cái chòi của người này. 

Nhưng một ngày vào một buổi chiều đông lạnh, lúc cả hai đi bộ về nhà, Dương Nhân thấy Gã kia cứ thổi thổi vào ngón tay, Dương Nhân mới hỏi:

-       Tại sao bạn thổi như thế ?

-       Ta muốn LÀM ẤM hai bàn tay ta thôi.

Gã đó trả lời người DƯƠNG NHÂN như thế.


Về đến nhà, Người đó bèn dọn hai tô cháo nóng lên bàn để đôi bạn thân cùng nhau thưởng thức một buổi tối đầm ấm và thân mật. Dương Nhân một lần nữa lại ngạc nhiên khi Gã kia lại thổi vào tô cháo của gã.

Dương Nhân lại hỏi:

-Tại sao bạn phải thổi như thế ?

Gã kia vội trả lời:

-Tại ta muốn làm NGUỘI bớt phần cháo của  ta.

Nghe đến đây, Dương Nhân vội bật dậy bước vội ra cửa lều:

-Thôi từ biệt bạn nhé! ta thấy vậy là đủ rồi. Kẻ nào CÙNG MỘT HƠI THỞ VỪA LÀM ẤM LẠI VỪA LÀM  LẠNH  thì là kẻ hai lòng; do vậy ta không thể nào kết bạn được .


* KẺ HAY NÓI NƯỚC ĐÔI THÌ KHÔNG THỂ TIN

 TƯỞNG ĐƯỢC

* CHỚ TIN KẺ HAI LỜI

================= 

CON LỪA LƯỜI CHỞ MUỐI

 









Thường ngày Lão Lái Buôn vẫn dắt con lừa chở bao muối nặng từ bờ biển về nhà đều lội qua một khúc sông cạn. Qua nhiều chuyến hàng như thế vẫn không có gì xảy ra cho đến một ngày con lừa bỗng khuỵu chân  sụp giữa khúc sông cạn đó. Cuối cùng Lão Lái Buôn cũng giúp Lừa đứng dậy được nhưng số muối bị thấm nước tan đi một nửa.  Lần này Lừa Lười  thích chí lắm lý do nó vừa chở số muối vừa khoái trá hiểu ra nguyên cớ gây ra như vậy.

Ngày kế  Lừa Lười vẫn chở lô muối nặng  như trước. Lúc ngang qua khúc sông cạn trên,  Lừa ta nhớ lại chuyện cũ bèn cố ý khuỵu xuống nước cho muối tan bớt để hắn ta một lần nữa chở nhẹ đi như thể hôm qua.

 Lão Lái Buôn hiểu ngay và giận lắm, lập tức dẫn con Lừa Lười về lại bờ biển. Lần này Lão không cho Lừa ta chở bao muối mà thay bằng hai bao bọt biển thật lớn. Trở lại khúc sông cạn, Lừa Lười hí hửng khuỵu xuống. Khi Lừa Lười đứng dậy được thì ôi thôi ! trên lưng Lừa không còn nhẹ nữa mà hắn ta phải è lưng chở một khối nước nặng gấp mười lần hôm qua?

Thế là Lừa Lười phải gắng mà lết cho đến khi về được tới nhà Chủ.

·       -THẬT THÀ LÀ CHA ĂN TRỘM

-BỆNH QUỶ CÓ THUỐC TIÊN

·      - VỎ QUÝT DÀY CÓ MÓNG TAY NHỌN

-CAO NHÂN TẮC HỮU CAO NHÂN TRỊ 

-HONESTY IS BEST POLICY 

 


No comments:

Post a Comment