PHẦN 2- CUỘC CÃI TAY
ĐÔI GIỮA LÍNH ĐỊA PHƯƠNG QUÂN VÀ MẶT TRẬN BÊN KIA TUYẾN
Khoảng hai tuần trôi qua, cơ ngơi của trung đội
3 của tôi coi bộ ổn định. Ổn định ở đây
có nghĩa là một tiểu đội khoảng 6 hay 7 người, tuy bằng một nửa cấp số trên lý
thuyết nhưng còn đòi hỏi chi hơn. Trung đội TQLC có may ra được bốn chục với
quân trang vũ khí đầy đủ. Chúng tôi là người lính Địa Phương Quân trên thương
sao thì “nhờ” đó chẳng đòi hỏi chi hơn. Hình như chịu đựng và im lặng là bản
tính cố hữu của thứ lính “Địa”. Thế là mấy ông sĩ quan trẻ ra trường, về Tiểu
Khu thì coi như bỏ lý thuyết “cấp số” này nọ lại cho quân trường. Thực tế là thực
tế thôi. ‘Một buổi sáng chợt có lính tiểu đội vào báo gấp cho tôi:
- -Chuẩn úy, bên kia họ muốn nói chuyện với
chuẩn úy?
Tôi vừa kinh ngạc vừa lạ
lùng trong người. Đóng chốt giữa tuyến ngưng bắn Hai Phe đây là lần đầu tiên
tôi gặp trường hợp như vậy đó là GẶP NGƯỜI BÊN KIA!
Tôi tuy không mang
súng, nhưng không giấu được hai cái “lon quai chảo” đen sì trên cổ áo. Thời đó
sao có cái mốt may luôn cấp bậc vào cổ áo thật là khó xử. Còn cái luật quân
phong quân kỷ VNCH lại may cả tên “to tướng” trên túi áo phải, biết giấu chỗ
nào?
Tôi phải mặc vậy mà
theo lính của mình đi ra phía hàng rào chia đôi hai bên. Có điều đặc biệt khi gặp
nhau hai bên không có ai mang vũ khí cả.
Người bộ đội kia dù
mang cái huy hiệu nửa xanh nửa đỏ trên cái nón cối nhưng không giấu được cái giọng
Nghệ An của mình. Anh ta xem chừng xấp xỉ tuổi tôi, nước da không phong trần lắm,
có thể nói hồng hào là đằng khác. Có ‘gõ đầu’ tôi cũng đoán được là một ‘chính
trị viên’ đây rồi. Đôi mắt người bộ đội này xem chừng khó quyết đoán, hình như
ưa lãng tia nhìn của tôi.
-Chào anh, tôi đại diện
cho MTGPMN tại tuyến này, muốn gặp anh nếu anh là cấp chỉ huy thì không được
treo thêm cờ…như vậy là VI PHẠM
-Hình như anh đã nói lầm.
Đơn vị tôi chỉ duy trì nguyên trạng chẳng có lệnh nào treo thêm cờ cả. Anh cho
tôi biết chứng cớ cụ thể ngay lập tức?
Thú thật tên này xem chừng
nói láo và hình như anh ta muốn xem “mặt mũi” tôi và dò xét tình hình thôi. Sự
thật đổi quân về đó tôi chẳng có lệnh hay nhận lá cờ vàng của VNCH nào cả…
Họ muốn gì đây?
Sau lưng người đó là
năm sáu thiếu nữ. Mấy nàng kia chuyện trò to nhỏ với nhau, tôi nghe lao xao là tiếng Quảng Trị
chứ không phải Nghệ An hay Hà Tỉnh nào cả. Có vài nàng vừa nói hình như vừa liếc trộm nhìn
tôi. Họ vẫn giữ khoảng xa với viên bộ đội này, đủ biết vai vế của anh ta không phải tay vừa.
Ôi toán văn công hay binh vận đây mà.
Người chính trị viên đứng
bên hàng rào concertina, một thứ hàng rào chiếu lệ thôi chứ không ngăn cản được
chuyện gì từ vượt qua hay tấn công chẳng hạn…
-Chúng tôi một là không
hề treo cờ thêm và nếu có lá cờ hư nát chúng tôi vẫn có quyền THAY THẾ, DUY TRÌ
NGUYÊN TRẠNG
Người chính trị viên
kia vẫn tiếp tục
-Phía các anh liên tục
vi phạm hiệp định. Chúng tôi cực lực lên án biết phía ngụy quyền Sài Gòn đã đưa
tới 500 chiếc "ép năm e" (F 5E) ra tới phi Trường Đà Nẵng để hòng chống lại CM phá vỡ hòa
bình ngưng bắn.
F 5E tại phi trường Đà Nẵng 1973
Tôi thực sự vừa tức cười
vừa "choáng" hay ngán ngẫm cho những cái miệng nói như con “VẸC” của mấy tay bộ đội này. Thật là láo toét, Không quân VNCH chỉ mong có được 20 F5 là mừng rồi. Ngay cả nước Mỹ
cũng lấy đâu ra 500 chiếc F5E. Bọn họ trên đảng bảo sao thì nói lại y chang chứ chẳng
biết trời trăng mấy tuổi...
Ôi ông nội ơi, 500 chiếc F5E, lần đầu tiên trên đời tôi nghe con số từ một ông VC nói ra như vậy. Anh ta nhắc F5 E làm chi, đó là một năm mơ mộng của tôi, nộp đơn khám sức khỏe tại SG, và cuối cùng 'không lại hoàn không "leo cao té nặng" rớt xuống làm "ông Địa" hồi nào chẳng hay. Hôm nay anh chàng chính trị viên này nhắc lại làm chi vừa kinh ngạc vừa rầu cho mình. Về lại đây nơi tuyến đầu quê hương giờ đứng trước một ông VC nói láo chẳng hề ngượng mồm. Ánh mắt anh ta hình như một lần nữa lãng không nhìn tôi.
-Tôi đứng nói chuyện với
anh là nói chuyện treo thêm cờ có hay không? Các anh vu khống chuyện này lại lái
qua chuyện 500 F5E? các anh có biết giá như mà có đủ số đó thì các anh đâu có đứng
đây? Sức mạnh của 500 F5E ra sao các anh biết không? Tôi hỏi anh, phi trường
đâu cho 500 chiếc phản lực cơ chiến đấu kia hả?
Thật sự tôi có phần
nóng. Anh ta có thể lần đầu nói lỡ chuyện con số như kia? Giờ rút lui chẳng kịp.
Phía sau, các cô gái
Triệu phong, những cô văn công kia vừa ở trong cái hầm trú ẩn kia ra. Họ vừa nói vọng qua với một số lính của tôi phía bên này hàng rào. Mấy cái áo bà ba, trắng và xanh, những
cái nhìn vào chúng tôi. Khó hiểu trong lòng mấy cô gái Triệu Phong đó. Từ năm 1972 đến nay có những người cùng quê Triệu
Phong, tôi dư sức biết. Họ kẹt lại bên vùng “giải phóng” nhưng nhiệm vụ ra đây
không phải là ra để mà “chơi”đâu…
-
Bây giờ tôi xác định lại với anh hai điều
- *TÔI KHÔNG TREO THÊM CỜ
- * CHUYỆN F5E KHÔNG PHẢI LÀ CHUYỆN CỦA TÔI Ở ĐÂY. Chúng ta hai phe phải duy trì nguyên trạng đó là nhiệm vụ và trách nhiệm bảo vệ TUYẾN NGƯNG BẮN NÀY.
Có
một điều tôi không biết tên tuổi cấp bậc chức vụ người đối diện. Bộ áo quần màu
xanh bộ đội, cái mũ cối xanh với huy hiệu MTGPMN cùng cái giọng Nghệ An làm cho
tôi biết rằng lực lượng Bắc Quân hoàn toàn kiểm soát vùng đất bên kia. Cái trò
MTGPMN chỉ là màn kịch giả hiệu cho một cuộc xâm lăng trá hình. Mấy mươi năm
sau tôi vẫn nhớ mãi cái luận điệu của một 'con vẹc' với con số 500 chiếc F5E mà
có thể bạn đọc cho người viết là quá HƯ CẤU nhưng đây là một sự thật về ngôn ngữ của
chính trị viên CS là vậy…LÁO KHOÉT LÀM ĐẦU...
còn tiếp phần 3
No comments:
Post a Comment