***
chiều tà bên dòng sông Thạch
Quá khứ đã qua trong đời người, như thuyền trôi theo con nước lững lờ. Thuyền mãi đi chẳng còn trở lại. Thuyền mang kỷ niệm dang xa, nhạt nhòa theo năm tháng. Nẻo vắng đợi người đi, như bến cũ đợi thuyền về. Để khi sóng vỗ lao xao đưa ta về không gian tuổi nhỏ, trút đi bao nhớ thuơng, muộn phiền, những chao chệnh khôn nguôi cùng bao hòai bão không thành.
Lá vàng bay, tuyết gió giăng màn ru hồn người về nơi bến vắng. Nơi đó chốn xa -ảo huyền nhân ảnh- tuổi mộng ban sơ, chắc không còn ai cúi đầu nhẩm niệm !
Thu đi đông đến cùng hứa hẹn thế nhân một mùa xuân nữa sắp về. Mùa xuân của náo nức- những lứa xuân đang bừng yêu, hi vọng. Riêng ta trắng tóc, quay lưng hờ hững với dáng xuân, ta vọng về xuân xưa theo nỗi nhớ bảng lãng hiện về mỗi khi trống vắng.
ngõ vắng đường chiều
Xưa ! hồn xuân vừa chớm, một thời mộng mị yêu thuơng, nhẹ nhàng như làn sương mai lãng đãng bên cội mai nhà ngoại. Thời gian như mây gió bàng bạc, đưa đời về đâu? chân trời góc bể- một khoảng cách ngăn!
Ta vẫn là ta dù thời gian qua vội! dù thịt da chóng đổi theo đời ! dù da mồi tóc sương không mời mà đến! khi chúng nhịp nhàng hân hoan với dòng chảy thời gian.
Kỷ niệm xa hun hút phương nào, ai biết tìm đâu bóng chim tăm cá? Thu sang xứ lạ, có những chiều buồn ta chợt thở dài ngồi ngó lá rơi
==================
No comments:
Post a Comment