NGƯỜI TIỀU PHU VÀ LY CÀ PHÊ NGÀY ĐÓ
Xã Sơn Mỹ Hàm Tân gắn bó với gia đình tôi hơn mười năm trời. Từ lúc hai vợ chồng tôi lấy nhau từ "hai bàn tay trắng" cũng tại đây. Cho đến lúc bầy con năm đứa cũng sinh ra tại đó. Một mái nhà tranh, một bầy con dại, vợ giáo viên chồng làm rẫy cho đến ngày giã biệt quê hương.
Tù về, người viết ở vùng Động Đền được bốn năm, lấy vợ lên sống vùng đó đúng mười một năm. Hơn mười năm cùng vợ con kiếm sống ở một vùng thôn làng cao hơn nhưng cũng là đồng hương mình cả. Chuyện kể của một người "phó thường dân" từng có nhiều kỷ niệm với một vùng quê sát biển. Người viết khó quên hình ảnh nhiều triền cát, những vực đất sau mưa lũ, lở lói toang hoác, một màu đất đỏ ối lan xa ra tận mép sóng đại dương.
Tù về, người viết ở vùng Động Đền được bốn năm, lấy vợ lên sống vùng đó đúng mười một năm. Hơn mười năm cùng vợ con kiếm sống ở một vùng thôn làng cao hơn nhưng cũng là đồng hương mình cả. Chuyện kể của một người "phó thường dân" từng có nhiều kỷ niệm với một vùng quê sát biển. Người viết khó quên hình ảnh nhiều triền cát, những vực đất sau mưa lũ, lở lói toang hoác, một màu đất đỏ ối lan xa ra tận mép sóng đại dương.
ĐHL (phải) và chủ quán thân quen, buổi sáng ghé thăm chợ quê Sơn Mỹ trước ngày rời quê hương
Rừng Sơn Mỹ lúc này cũng gần biển đó là những thuận lợi cho người nào vừa làm hai nghề một là ngư dân hai là nông dân hay tiều phu phá rừng làm rẫy.
Kể dông dài với quý bạn thế nó không ăn nhập gì với cái tiêu đề người viết làm tựa ở đầu bài?
Rừng Biển Rẫy Củi đâu có liên quan gì chuyện "cà phê cà pháo" thế kia?
Có một tí xíu liên quan, thưa quý bạn.
Chuyện là vậy:
Tuy mang cái kiếp nông dân nhưng sáng sáng trước khi vào rẫy tôi thường ghé chợ uống một ly cà phê mới được. Cái 'chất' thị thành vẫn còn trong người, nói cho đúng tánh ghiền cà phê (cũng như ghiền thuốc Lào vào thời gian này) tôi không thể nào bỏ được?
Cứ mỗi lần đi rừng đốn củi, tôi không quên tạt ngang chợ Sơn Mỹ nơi đây có quán cà phê vợ chồng anh Quang, một quán khá đông khách. Quán vừa gần chợ vừa gần cơ quan của Xã nên khá nhiều ẩm khách ghé vào. Tôi tuy là dân làm rừng, nhưng cũng là người khách quen mặt của chủ quán.
CÁI VÍA UỐNG CÀ PHÊ?
Chuyện không bàn về uống cà phê và chuyện rẫy rừng, người viết xin nhắc lại cái 'Vía Uống Cà Phê " là gì?
Có một ngày vợ chồng anh Quang mới nói thiệt với tôi rằng :
" Chú Phúc à, vợ chồng tui bắt đầu để ý vì chuyện ni hắn lặp lui lặp tới phải nói là 7 hay 8 lần chớ không phải 1 hay 2 lần mô"
Có một ngày vợ chồng anh Quang mới nói thiệt với tôi rằng :
" Chú Phúc à, vợ chồng tui bắt đầu để ý vì chuyện ni hắn lặp lui lặp tới phải nói là 7 hay 8 lần chớ không phải 1 hay 2 lần mô"
Tôi thực sự ngạc nhiên trố mắt nhìn anh chủ quán:
-Chuyện ra răng vậy eng chị?
Anh chủ quán mới kể rõ sự tình:
-Tui để ý ngày mô mà eng tới uống mở hàng là ngày nớ khách đôn (g) dữ lắm, bán được năm bảy chục ngàn luôn. Bảy tám lần như rứa mới lạ chớ?
-A té ra là rứa à eng?
Tôi vừa ngạc nhiên vừa hãnh diện cho cái "vía hao tiền" của mình.
-Thôi bựa ni mồng một đầu tháng eng nhớ đừng quên tới uống cà phê quán tui nghe?
Tôi "dạ dạ" cho vừa lòng với vợ chồng chủ quán.
-Chuyện ra răng vậy eng chị?
Anh chủ quán mới kể rõ sự tình:
-Tui để ý ngày mô mà eng tới uống mở hàng là ngày nớ khách đôn (g) dữ lắm, bán được năm bảy chục ngàn luôn. Bảy tám lần như rứa mới lạ chớ?
-A té ra là rứa à eng?
Tôi vừa ngạc nhiên vừa hãnh diện cho cái "vía hao tiền" của mình.
-Thôi bựa ni mồng một đầu tháng eng nhớ đừng quên tới uống cà phê quán tui nghe?
Tôi "dạ dạ" cho vừa lòng với vợ chồng chủ quán.
Có thể tôi khó giữ lời. Có khi đầu tháng mồng một, tuy biết nhưng nếu không tiền thì làm sao giữ lời ?
Tôi đâu phải ghiền một quán cà phê anh Quang gần Chợ nhưng lại là khách ở mấy quán cà phê Thủy Hạ dưới kia, chặng gần đổ dốc về Xã Tân Thiện nơi ba mẹ và gia đình nội ngoại tôi ở.
Số uống cà phê là vậy đó. Có người tin cái 'vía' tôi đi vào thì cà phê ngày đó phát đạt hơn thêm đó là niềm hãnh diện cho bản thân người viết nhưng lại hao cái túi tiền gia đình- vợ con?
con đường vào rẫy
Rẫy rừng cuốc rựa bong tay, kiếm ra đồng bạc phải 'trầy vi tróc vảy' nhưng lạ? khi tôi ngồi trong quán, mắt nhìn giọt cà phê chầm chậm rơi, tai nghe giọng ca mượt mà của mấy ca sĩ kể trên, cùng mơ màng nhìn theo khói thuốc Jet đang 'tàn tàn' bay cao thế là hồn tôi chợt bay bổng...
Tôi tạm để hình ảnh đám rừng của núi Bể, núi Đất hay những nhát rìu, nhát rựa ê nhức hai bàn tay vào quên lãng để sống cho riêng mình trong khoảng thời gian hiếm hoi, quý báu. Mặt trời vừa lên chào đón một ngày mới, chút nào hứng khởi từ giọt cà phê đắng cùng khói thuốc thơm nồng như thấm sâu vào huyết quản giúp tôi quên đi thực tại. Dù sao những phút giây hưởng thụ đó không thể kéo dài hơn nữa. Trách nhiệm cùng bổn phận của người chồng, người cha phải trở về.
Mơ màng đã dứt, thực tế trở lại. Khi cà phê đã cạn, điếu thuốc vừa tàn, cũng như cuốn băng nhạc cassette vừa ngưng, tôi liền đứng ngay dậy. Một động tác dứt khoát, quyết định do trước mặt tôi là đoạn đường vào rừng còn xa và cả một đám rẫy của tôi đang đợi ./.
Số uống cà phê là vậy đó. Có người tin cái 'vía' tôi đi vào thì cà phê ngày đó phát đạt hơn thêm đó là niềm hãnh diện cho bản thân người viết nhưng lại hao cái túi tiền gia đình- vợ con?
con đường vào rẫy
Rẫy rừng cuốc rựa bong tay, kiếm ra đồng bạc phải 'trầy vi tróc vảy' nhưng lạ? khi tôi ngồi trong quán, mắt nhìn giọt cà phê chầm chậm rơi, tai nghe giọng ca mượt mà của mấy ca sĩ kể trên, cùng mơ màng nhìn theo khói thuốc Jet đang 'tàn tàn' bay cao thế là hồn tôi chợt bay bổng...
Tôi tạm để hình ảnh đám rừng của núi Bể, núi Đất hay những nhát rìu, nhát rựa ê nhức hai bàn tay vào quên lãng để sống cho riêng mình trong khoảng thời gian hiếm hoi, quý báu. Mặt trời vừa lên chào đón một ngày mới, chút nào hứng khởi từ giọt cà phê đắng cùng khói thuốc thơm nồng như thấm sâu vào huyết quản giúp tôi quên đi thực tại. Dù sao những phút giây hưởng thụ đó không thể kéo dài hơn nữa. Trách nhiệm cùng bổn phận của người chồng, người cha phải trở về.
Mơ màng đã dứt, thực tế trở lại. Khi cà phê đã cạn, điếu thuốc vừa tàn, cũng như cuốn băng nhạc cassette vừa ngưng, tôi liền đứng ngay dậy. Một động tác dứt khoát, quyết định do trước mặt tôi là đoạn đường vào rừng còn xa và cả một đám rẫy của tôi đang đợi ./.
ĐHL 11/10/2017
EDIT by ĐHL 18.2.2024
No comments:
Post a Comment