Wednesday, November 8, 2023

TỔNG HỢP: MÙA NOEL 1971 - CUỘC VIỄN HÀNH BẤT TẬN CỦA CON TÀU THỜI GIAN

 Lạу chúa con là lính trận ngoài biên

Vì xa thành phố xa quá nên quên
Đêm naу ngôi hai trời xuống
Ánh sao lung linh muôn màu
Ϲon tưởng hỏa châu soi tuуến đầu...

(Là Thư Trần Thế / NS Hoài Linh)



Thưa Bạn

Người viết xin kể lại ký ức của một mùa Noel, trầm lặng và u buồn nhất cho một thành phố Địa Đầu. Phải nói đó là ln Noel cui cùng ca thành ph Qung tr cũ trưđây vào năm 1971. Thành ph QT trong tâm khảm bao con người xa xứ,  nói cho chính xác là không có mùa Noel năm 1972. Làm sao có mùa Noel 1972 khi một thành phố đã trở thành một đống gạch đá hoang tàn cùng chết chóc ghê sợ...


Hình ảnh mùa Giáng Sinh 1971 đơn điệu, trầm lặng từ một mùa lễ một thành phố nhỏ, heo hút từ chốn đđu. Một thành phố còn vương nhiđau kh t trận chiến nơi vùng Gii Tuyến triền miên chđng.


Lạу chúa con là thiếu phụ miền quê
Ϲhồng con vì nước nên đã ra đi
Hai ba năm chưa thỏa chí
Hết thu qua xuân sang hè
Ϲon đợi tàn đông mới tin về...


Năm 1971 kết thúc cuc chiến H Lào, ngưi mình khó quên nhng chuyến xe nhà binh mang v thành ph biết bao xác t sĩ hi sinh ngoài mt trn. Ngưi thành ph vn nghe nhiu tiếng pháo kích vu vơ không biếđiđế đâu. TP còđón nhn nhiu toán dân chy gic t hưng Gio Linh Cam L Đông Hà bôn ba vào tnh ...biết bao khuôn mt tht thn s hãi

Đạn xé không trung đêm đừng đêm vẫn nghe
Từng lớp trai đi cho ngàу mai vẫn đi
Đêm naу người xuống đời
Xin đem nguồn vui tới
Ɲhững đôi môi lạnh cúi lâu không cười...


Noel năm 1971 v cho miđđu, nim vui l hđã nht nhòđi theo nhng vành khăn tang cô ph và nhng tr m côi t vết thương chiến trn Hà Lào còn mưng m chưa nguôi ngoai trong lòng dân miđt kh. Qung tr đang vào nhng ngày cui năm cũng là mùđông cui cùng cho my con đưng quen thuc, nhng căn ph nh và là l Giáng sinh cui cùng trưc khi chịu cảnh bom đạn cày xới, nát tan...


                                    ***

Lạу chúa con còn lứa tuổi học sinh
Vì cha là lính con thiết tha xin
An vui cho người đầu tuуến
Trẻ thơ уên tâm sách đèn
Để mẹ hiền con hết ưu phiền.

(Lá Thư Trần Thế)


 Nhóm bạn chúng tôi năm đa cùng học chung lp (12 A3 nk 1971-72) có hẹn với nhau sẽ đi dạo chơi đón đêm Giáng Sinh. Trời tối thật mau, chúng tôi bắt đầu đi t múđưng Trn hưng Đo góc Lê văn Duyệt nhưng vừa ngang gần Trại Tuyển Mộ lại r vào múđu Phan đình Phùng cnh trưng N Tiu hc mới sau này, rồi sẽ  đi ngưc lên ...

Năm đứa mới đi mđon ngn thì đã đến quán bún bò "Nông Tín", quán không có tên nhưng do gn ty Nông Tìn thì nó li mang cái tên vđ khách ăn d nhớĐêđón Lễ, quán bún vđông khách, ánh đèn trong quán hiu ht di ra đưng, kèm theo mùi thơm ca ni bún xáo quyn vào trong hơi lnh đêđông to nên mt cm giác rt chi là rQung tr'. Nó cũng là mùi xáo nhưng mùi xáo này gn gũi vi mùi nu nưng trong nhà.


một thời uống cà-phê cùng nghe nhạc Trịnh công Sơn qua băng nhạc máy và băng Akai 


 Qua Trường Nam Cửa Hữu tức cổng thành Đinh Công Tráng, vẫn theo đường Phan đình Phùng chúng tôi lên thêm một đoạn thôi
 chút thì đã ti quán cà-phê Hoài lúc nào chng hay.  Thành phố địa đầu nhỏ lắm, đi chưa mõi chân thì đã tới phố rồi. Ngưi viết nh làm sao hình nh ly cà phê phin kèm gói thuc nh hiu con mèCraven A màđỏ, hộp nhỏ loi 10 điếu. Va nhâm nhi trong tiếng nhc Trnh cng Sơn là "gout" thưng thc ca la tui con trai chúng tôi mt thi




 Chúng tôi không quên hình ảnh quán Hoài đêm đó rất đông khách. Bên trong, chiếc máy hát AKAI vi 2 dĩa băng loi lđang quay đu, volume m ln hết c. Dòng nhc thđó vn là nhc Trnh Công Sơn (chúng tôi không kêu là nhc Trnh như sau này) cùng tiếng hát Khánh Ly tng khóc than cho cuc chiến.

Ngang tim sa xe By Hin chúng tôi cua trái lên hưng Lê thái T.

Quán Khuya nho nh, ch vài ba bàn g thp lè-tè. Thđó quán cà-phê đua nhau mc nhiu trong thành ph. Có nhng quán ln như Hoài, Quyên, Ly Ly..cũng có my quán nh mang vài cái tên cc lc mt ch như Khuya, Nghèo, Gió…nhng cái tên ca my quán nh nghe li rt là cà-phê’. Mđt tên cho quán như vy sau này vào Tm Cư Hòa Khánh Non Nưc cũng đt li cùng tên.

QT mt thành ph tm dung cho ngưi dân ngoài kia chy vào. Ai ng đâu mt năm sau Đà Nng cũng là vùng đt tm dung cho ngưi Qung Tr. Tm cư Non Nưc Hòa Khánh, Hòa Cm nhng khu tp trung chính cho ngưi dân Nn Nhân Chiến Cuc. Nhng ln lnh go lnh m nhng lúc kim tra h khu ...quán cà-phê nho nh ăn tm nm nh cũng mc lên theo. Thi gian ch đi chiến tranh tàn li, ni ch đi mi mòn theo cưng đ gia tăng chiến cuc.

Phi nói t năm 1971 hay trưđó, quán cà phê có thêm cái kiu lp mt mài tranh đng trưc, phía sau li có vách đan bng tre phát xut t thành ph Qung Tr. Khách ung cà- phê có th thích mt này. Do lúc thưng thc cà phê, nghe nhc khách có th th hn xa cái thế giđy dy không khí chiến tranh bên ngoài.

Bn bè chia tay nhau khi thành ph QT sp vào gi reveillon. Mt thi chng biết chuyn ngưng chiến trong mùa l hi. Ngưi QT đón giáng sinh 1971 nhưng vn nghe  xa xa có tiếng đi bác vng v. Mt mùa giáng sinh trên vùng đt kh, và cũng ng đâđó là mùa l cui cùng cho mt Thành Phố sắp thành tro bụi trước bom đạn vô tình./.

ĐHL


========================== 



   THỜI GIAN CHẲNG BAO GIỜ CHỜ ĐỢI MỘT AI 
(Time waits for no man) 
Ngạn Ngữ 


*

BẠN MẾN,

THỜI GIAN VẪN LẠNH LÙNG TRÔI. Vẫn còn may mắn cho bạn cho tôi còn chứng nghiệm thời gian qua mau và nhận thức ra rằng cái sân ga của mình sẽ xuống  đang đến. 

Có một lúc nào đó chúng ta chợt buông tiếng thở dài. Có chút gì ray rứt buồn bã trong những ngày tháng về chiều đó chăng? Từng sân ga lấp ló xa xa ... Con tàu thời gian vẫn miệt mài chạy về phía trước. Tàu lần lượt bỏ chúng ta lại trên những sân ga buồn tênh, hiu hắt bên đường... từng người khách bước xuống, ngoái  lại vẫy tay chào trước khi đi vào bóng tối nhạt nhòa, hư ảo...

Tâm hồn hoài cố hay nhắc lại chuyện xưa. Ai đó sẽ nâng niu, trìu mến những hình ảnh, nhiều mẫu chuyện tưởng như vụn vặt xa xăm nay được ta cho chúng hồi sinh. Có người sẽ cho là vô ích và hoài phí thời gian. Người hoài cố hay nhớ nhung những gì đã mất, chuyện đã rồi, cùng bị cho là hoài phí cái "vốn thời gian" eo hẹp còn lại. Chúng ta lại chưa chấp nhận thế nếu như thời gian còn lại, cái vốn eo hẹp kia còn đậm nét với hoa gấm mượt mà...Chỉ có hoài niệm là những gì sưởi ấm lòng người. Có ích gì chăng khi những lớp tuổi già, bỗng dưng hoang phí chặng cuối của chuyến viễn hành này với những chuyến đi xôn xao, rộn ràng cùng âu lo mệt mõi hay mộng mị hão huyền, phi thực?

Hôm nay ngó lại mình, ừ ta nay "tóc bạc da nhăn" rồi thì làm sao có một "Hằng Nga" trong mộng? Tình yêu nào tương hợp như thuở thanh xuân để còn chút gì rung động cho trái tim già cỗi?

 Có ai đó sống với hoài niệm quá khứ, nay được tô bồi, vun xới để trở về sống cùng hồn người, lúc đối diện với chất thật của chính mình? Thời khắc ta đang trở về, tâm tưởng quy hồi, nâng niu kỷ niệm.

 Có khoảnh khắc nào đó của thực tại, dù đôi vai gánh nặng thời gian nhưng bạn và ta sẽ sống lại với cái ta đầy hoài niệm đầy tố chất của tâm linh. Giá trị của thời gian, do những gì đã qua đi vĩnh viễn chẳng quy hồi, những tố chất của sự thật do chúng ta từng mộng mơ rất thật. Cái thuở ban đầu cho bao đứa học trò, biết bao hoài bão cho tương lai chưa tới. Nghĩ cho cùng, quá khứ là dưỡng chất của ngày qua  để an ủi nuôi sống chút "vốn thời gian" còn lại cho cái ta già cỗi hôm nay. 




Con tàu thời gian tiếp tục gom góp bao nhiêu tiếc nuối quay quắt nhớ ngày tháng cũ. Những hình bóng mỹ nhân, những làn mi cong vút và những bờ môi mọng ướt đa tình và biết bao đôi mắt đắm đuối si mê ...

Nói sao hết, nhớ sao vừa? nhưng hình ảnh đó đã trôi dạt về cuối chân trời kỷ niệm, nhạt nhòa, thật xa. 

Bạn và tôi hôm nay hãy cám ơn đời, cám ơn người đã cho chúng ta cơ hội ngồi đây mà trầm tư hay viết nhiều dòng suy niệm.

Dầu sao chăng nữa, bạn và tôi hãy nhớ cho rằng con tàu thời gian chẳng bao giờ chờ đợi một ai. Chúng ta sẽ lần lượt bước xuống ở mỗi sân ga, vẫy tay chào thời gian đi tới. 

Chuyến tàu thời gian sẽ đi về vô tận, hướng đến phía trước, chỉ có chúng ta là những người ở lại từng mỗi ga đời./.

ĐHL 

No comments:

Post a Comment