Sunday, November 12, 2023

TÂM TÌNH CỦA CHA GIÀ


2013

CÂY ỔI MỘT TRÁI

CHUYỆN KHÓ AI TIN, nhà chúng tôi ở xóm cũ đó đúng mười ba năm tròn, từ năm 2002 cho đến 2015 là năm có nhà mới. Năm 2015 là lúc giã từ, tính ra đó là một khoảng thời gian không thể xem là ngắn được. Có một điều hôm nay người viết phải viết vài dòng nhắc về cây ổi lạ lùng ở vườn sau đó. Một chuyện tôi xem lạ lùng nhất do hai năm nay giã từ nó chỉ có  duy nhất ...MỘT TRÁI . đến nay nó chẳng có thêm trái nào nữa.


Chuyện lạ, may thay tôi có giữ tấm hình ghi lại trái ổi 'hiếm hoi' mong đó là kỷ niệm lúc con gái út còn nhỏ dại 



***

     Không biết gốc ổi vườn sau nhà tôi trồng đã bao nhiêu năm rồi, chứ từ ngày gia đình tôi về ở đây thì đã thấy nó .  Mười một năm nay cây ổi này nó vẫn 'hoàn ổi' có nghĩa rằng bông thì vẫn thấp thoáng có ra đó nhưng cuối cùng nó vẫn rụng hết trơn chẳng đậu được trái nào, thế mới lạ ?
    Tôi thực sự bực mình vì chuyện này. Đi dạo quanh đây thấy vườn người ta gốc ổi sum xuê trái thấy mà 'phát thèm' . Tôi thì có 'tay trồng' đó; nhưng chỉ rặc ròng mấy cây ớt cay 'xé lưỡi' , ăn tô bún bò kèm theo loại ớt vườn tôi ai cũng khen rằng ' hợp gu'. Hoặc giả mấy vạt cải cay loại ăn bánh xèo, nói theo kiểu dân Nam .
   Còn cây ổi này ! hơn mười năm nay , nào un gốc ! nào chôn thêm phân! nó vẫn 'ngang bướng' chẳng chút gì 'thiện cảm' với tôi. Bà xã tôi hay "so đo" phân bua ổi nhà người ta làm tôi thấy 'nóng lỗ tai' nhưng đành thúc thủ chẳng có kế gì hơn. Hàng năm lốm đốm vài bông hoa trắng nhú ra, tôi mừng khấp khởi ngắm từng cái, nhìn vài con ong vần vũ bay quanh , lòng tự bảo lòng:
"Biết đâu năm nay nó đậu trái?"

     "Đùng" một cái năm đó "gió đã xoay chiều"!

   Mùa thu qua đi, ngọn gió lạnh từ hướng bắc thổi về. Mấy chiếc lá ổi xanh lục dần dà chuyển qua màu 'huyết bầm' chực chờ rơi rụng. Đúng lúc đó, tôi khám phá ra một trái ổi 'hỏn hon' như "e lệ" lấp ló sau mấy chiếc lá màu đỏ bầm kia.

Một sự mừng vui đến bất ngờ, tôi kêu to:
-Miu ơi, ra coi 'trấy' ổi - ơi Miu ! 

Con gái út của tôi như các bạn thấy đó, nó là út đối với nhà tôi thôi, chứ năm đó học lớp mười rồi. Dĩ nhiên con gái tôi làm gì có nỗi mừng lạ lùng như ba nó. Hơn nữa, nó đâu cần biết ỔI là cái chi chi...

Trong nhà, nó mãi mê với cái laptop. Còn tôi mãi lay hoay đứng mọi góc ngắm nghía trái ổi "độc nhất vô nhị" muốn "no con mắt". Ôi trái ổi 'quý  báu' chỉ to hơn viên bi một tí thôi. Màu xanh non nớt khác hẳn với màu tàn úa của mấy chiếc lá xung quanh làm tôi thêm e ngại. 
   Thế là hết cột dây đỏ làm dấu, đến bọc ny lon xung quanh do tôi lo nó rụng mất. Ngày lại ngày, sáng sớm tôi ra vườn xem nó 'có sao không?" . Mùa đông về, hết giáng sinh rồi lại qua tết. Thật may, trái ổi vẫn còn mặc dầu nó chỉ to hơn một ít thôi. Nhưng có điều an ủi, màu da trái ổi coi bộ 'óng ả' hẳn lên như đáp lại tấm lòng mong đợi của chủ.
   Các bạn thấy, tấm hình trái ổi tôi post lên đây để viết về cây ổi 'bướng bỉnh' vườn nhà.
    Dĩ nhiên các bạn sẽ đoán đúng ý định của tôi rằng ít hôm nữa chờ trái ổi này 'láng da' thêm một chút , tự tay tôi sẽ hái nó đem vào tặng cho con gái: đó là... ÚT MIU.


hơn mười năm trước 2013 tôi vẫn siêng năng cầm cuốc chẳng khác gì bên quê nhà 

hình ảnh vườn cũ 



    Nơi xứ lạ quê người gia đình tôi sau mười ba năm cư ngụ tại đó lại tiếp tục giã từ. Tôi sẽ chia tay với bầy chim và mấy chú sóc. Những con vật đó chắc chắn sẽ thấy vắng tôi, người  từng lay hoay săm soi sau vườn như mọi khi. Dời nhà, di chuyển chỗ ở là chuyện thuờng tình tại Hoa Kỳ. Nhưng đối với tôi, dời nhà đồng nghĩa với giã từ cái vườn thân yêu vàng hoe hoa cải, khóm chanh  cùng cây plum trĩu trái. Cái đáng nhớ cho người kể chuyện là  cây ổi vươn cao nhưng lại đơn điệu, chỉ có một trái duy nhất từng làm cho con gái út của tôi sung sướng và ấm lòng người cha già hàng ngày cặm cụi sau mảnh vườn luyến lưu kỷ niệm.

3612 Bloomsbury way San Jose CA 95132


edit 12.11.2023









chiều vàng cạnh đồi xóm xưa



ĐHL


edit 12.11.2023



 


No comments:

Post a Comment