Xuyên lá cành trăng lên lều vải
Lòng đất ấm thương tình đôi mươi
Thương những người mạch sống đang khơi
Đang tìm một cuộc đời cho lòng vơi nét phong sương...(Tình Anh Lính Chiến/ Lam Phương 1959)
Nhớ sao những ngày nhỏ dại, khoảng vào đầu thập niên cứ nhớ mẹ tôi mỗi lần đi buôn bán đường xa về lại ậm ừ hát những câu trong bài hát thân yêu này.
Một thời mẹ còn trẻ sống nhờ dưới mái nhà cùng sự đùm bọc của bà ngoại. Mẹ tôi buôn bán đường xa gửi tôi và 2 em gái lại cho bà. Có lần ngoại kể, năm tôi mới một tuổi, cứ lần nghe bà soạn chén đọi nghe tiếng lịch kịch, tôi vốn tính háu ăn vội lổm nhổm bò nhanh tới bên người.
Mới bảy tuổi đầu thế mà tôi còn nhớ lời nhạc mẹ tôi thích. Những lần âu yếm con trai mẹ lại lẩm nhẩm bài hát TÌnh Anh Lính Chiến. Tuổi nhỏ tôi lại nhớ dai. Tôi còn nhớ hình ảnh cái table de Nuit cũ kỷ màu hạt dẻ bên cái giường cho mấy mẹ con ngủ. Rồi tôi lại nhớ cái hộp bánh của Pháp, cái hộp không, mẹ tôi dùng đựng vài thứ son phấn. Ôi cái hộp sắt tây vuông vuông đó cũ làm sao- hình bà đầm phía ngoài nắp nhạt nhòa vài nơi. Cái hộp dùng đã lâu ngày có thể từ lúc mẹ mới lấy ba tôi, bên trong đã đổi màu. Tôi nhớ bận ngọc màu xanh mẹ tôi giữ làm của. Mẹ có bận ngọc lúc nào tôi chẳng biết nhưng hình mẹ tôi cùng bận ngọc cứ làm tôi nhớ về ngày tháng cũ ...một mái tranh rộng lớn của ngoại, các gia đình cậu, ba mẹ tôi đều đùm bọc nhau cùng sống. Những năm tiếp theo, cũng từ phường Đệ Tứ...các cậu tôi lần lượt khoác áo chiến y, tòng quân nhập ngũ. Các cậu ra đi, các chú các anh trong thôn ra đi, xóm làng bà con luôn nhớ nhung và mong đợi...
Tôi nhớ mang máng, chỉ một hai đoạn đầu..nhất là câu "xuyên lá cành trăng lên lều vải.." rồi tưởng tượng ra ánh trăng nào đó sáng vằng vặc, qua lá, qua cành. Năm đó tôi chưa hình dung rõ ràng, tình cảm chan hòa với người lính chiến ra sao. Có thể đó là một thời người hậu phương ca tụng những người trai lên đường giúp nước. Những người mẹ, người chị, người bạn, người yêu ở lại hậu phương ngày ngày thương nhớ và ngưỡng mộ bao lớp thanh niên ra đi. Tuổi thơ sinh ra nơi quê ngoại. Ba tôi là công chức. Chỉ các cậu tôi là quân đội. Khói lửa chiến chinh càng lúc càng ngập tràn. Tôi lớn dần bên quê hương đất khổ, ý thức nét oai hùng từ những bộ rằn ri các cậu bận mỗi lần về phép hay hành quân ra vùng giới tuyến. Những ngày tôi lớn khôn thêm, lời bài hát cũ mẹ tôi hay hát trước kia nhạt nhòa theo năm tháng.
Rồi ngày mai ra đi
Chốn biên thùy anh sá chi gian nguy
Có bao giờ anh nhớ chăng
Đêm nào nằm gần nhau
Hồn xây mộng ước mai sau...
Quả đúng, bản Nhạc Tình Anh Lính Chiến theo thời gian qua các thập niên 70, 80 ...ít hát dần đi. Ra đến hải ngoại tôi chưa nghe các ca sĩ hát lại trên sân khấu lớn lần nào, ngoại trừ băng nhạc.
Dù chỉ họa hoằn, mỗi khi tôi có dịp nghe lại bản Tình Anh Lính Chiến đó là lúc tôi chợt nhớ đến mẹ hiền. Hình ảnh ngày xưa, mấy anh em ở với ngoại hàng ngày hay ngóng mẹ về.
Giã từ thành phố xa xưa, có những chàng trai ra đi từ thôn xóm cũ. Những người bạn hay những lứa thanh niên, các cậu tôi và bạn bè ra đi từ dạo đó. Cho đến nay kỷ niệm với bài hát xa xưa riêng tôi ngày đó chỉ là là đứa con trai, người anh đầu, lại hay lẻo đẻo bên mẹ. Lời mẹ hát thì thầm, một mình, đó là bài ca năm cũ. Trong trí nhớ tôi chỉ là câu hát đầu cho đến sau này tôi mới biết tên. Thế nhưng lại xúc động làm sao, đó là lời ca, mỗi lần nghe làm tôi chạnh nhớ đến mẹ hiền cùng ngày tháng tảo tần và êm đềm bên ngoại./.
ĐHL
cuối năm 2023
nhớ mẹ và bài hát năm xưa
No comments:
Post a Comment