Monday, January 16, 2023

TÂM SỰ NGƯỜI LÍNH GIỮ NÚI

ĐỘNG ÔNG DO XUÂN 1975

    Quà cho lính tiền phương chỉ đơn sơ, vài cặp bánh chưng, vài chiếc bánh ú tượng trưng cho hương vị xuân dân tộc nhưng tụi mình cảm động biết bao! Dân hồi cư, không còn trợ cấp, đa số sống nhờ vào đồng lương ít ỏi, chật-vật khó khăn chỉ vài ba miếng ruộng chưa bao giờ 'thẳng cánh cò bay ' thôi nhưng tấm lòng hậu phương, tình cho người lính chiến bà con không bao giờ phai lạt. 
Nhớ làm sao hình ảnh mấy cặp bánh ú mộc mạc đơn sơ, nhưng lại đầy ắp tình cảm. Chút quà lên núi đã sưởi ấm lòng người lính tiền phương.  Cạnh miệng hầm chiến đấu, mấy miếng lá chuối ăn xong còn đó. Không ai vứt đi do muốn giữ lại chút hình ảnh của gia đình, để biết rằng mình không bị lãng quên.


Bếp lửa hồng, nồi bánh chưng xanh trong đêm trừ tịch của khung trời kỷ niệm ngày nào gợi lại trong tâm tưởng mình qua mấy cái bánh ú đơn sơ từ hậu phương gởi tặng. Xin cám ơn những tấm lòng vàng, xin cám ơn cám ơn tình cảm thắm thiết hậu phương thương mến. Trên đỉnh quê hương dù người lính  đón Tết bằng những túi gạo sấy, ít lon thịt heo nấu loãng thế mà tụi mình vẫn khắng khít bên nhau. Đời lính chiến, chốn núi rừng chia nhau từng điếu thuốc. Phần gạo hay lương khô tằn tiện qua ngày. Chiều ba mươi Tết có vài đứa bò lên chóp cao kiếm ra một bao đầy rau má, về chốt chia nhau để có thêm chút nào đó chất tươi. Tụi mình quen rồi, không kêu than, không buồn phiền chấp nhận tất cả. Đời lính tiền đồn, lâu rồi vẫn thế - đơn sơ bình dị.  
Những chiều mưa biên giới, chiếc poncho mòn theo gió núi; cái mũ sắt bao ngày cùng rỉ sét với mưa rừng. Căn hầm ẩm ướt hay giao thông hào bùn sình đất đỏ. Đôi giày saut sờn gót lâu ngày, chưa bao giờ thay mới...
Lính kêu ca ai? thôi đành chấp nhận.
*
Xuân về rồi. Làm sao quên được phút giây trừ tịch của năm Một Chín Bảy Lăm. Giây phút chuyển mình năm cũ và mới; nhưng phút giây đó ai có ngờ đâu là đó là lần trừ tịch cuối cùng của đời lính chiến VNCH và rồi sẽ không bao giờ có lại trên đỉnh cao quê hương một lần nào nữa. 
Xuân Một Chín Bảy Lăm đang về trên mọi nẻo đường đất nước. Không riêng một ai mà cho cả miền nam có một trừ tịch cuối cùng để rồi tức tưởi chia tay tiễn đưa một MÙA XUÂN CỘNG HÒA về miền dĩ vãng. 
 Riêng trên đỉnh cao này, cũng như nhấp nhô những đỉnh cao bè bạn có những đứa như mình vẫn còn đang đối diện với những đồi tranh trải dài bất tận về tận phía đồng bằng.  Chiều về lắng tai nghe tiếng bìm bịp kêu tiễn ngày đi. Hàng đêm, mình cố căng mắt hướng về bóng tối sâu thăm thẳm lắng nghe tiếng chim Từ Quy gọi đàn, ngóng đợi ánh dương lên để biết mình đã qua một đêm vô sự. Mùa xuân đang về trên muôn vật- chúng mình biết thế, nhưng mùa xuân chưa về nơi đây- chốn núi rừng, vẫn chưa ai nghĩ đến một mùa xuân.


Đối diện Động Tiên (295 met) -những ngày cuối cùng
vòng tròn đánh dấu điểm đóng quân cuối cùng của tác giả trong nghiệp lính ngày 17/3/1975

dấu vòng tròn là chốt cuối cùng đối diện Động Tiên 295 mét, ngày cuối cùng là ngày 17/3/1975

Xuân 1975 - mùa xuân cuối cùng của người lính VNCH 

Sau Tết đơn vị mình lại được lệnh di chuyển xa thêm, mặt trước động Ông Do, đối diện với Động Tiên, trong bản đồ cao hơn đỉnh Tiểu đoàn 105 hai mươi mét. Trung đội mình là tiền đồn cho đại đội 2, xem như là chốt xa nhất, giáp với phía bên kia. Những ngày này nghe tin Ban Mê Thuột đã mất (10/3/1975), không khí càng căng thẳng thêm!

Ngày nào trời quang đãng, đứng dưới giao thông hào, mình ló đầu ngó về dưới kia qua khe Trai. Dòng Thạch Hãn lượn vòng qua Trấm, tạo thành khúc sông hình chữ U rồi  xuôi về An Đôn, Như Lệ.

Sông sẽ trôi qua chiếc cầu sụp đổ, lặng lẽ men qua phố xưa đổ nát, lau lách đìu hiu.

cổng trường Trung Học Nguyễn Hoàng

Sông có hỏi bao người xưa nay biền biệt phương nào? Sông thương cho mái trường xưa hay khóc cho những mẫu đời truân chuyên của người dân Quảng trị, "đất cày lên sỏi đá".  Máu và nước mắt quê hương như quyện vào nhau, dệt nên khúc sử bi ai, thống khổ! Thạch Giang như người cô đơn về ngang bến cũ, nay vắng chuyến đò ngang. Sông khóc cho phố xưa đổ nát. Ôi bao gạch đá hòa xen lau lách đìu hiu; tất cả như cúi mặc niệm tiễn dòng sông xuôi về hạ lưu để âm thầm về với mẹ biển Thái Bình.

17/3/1975
Ai ngờ đâu! đây là ngày cuối cùng trên rặng Trường Sơn. Những toán lính âm thầm bỏ núi. Những toán quân mất dạng, khuất hút trong những mảng rừng tranh. Một không gian lặng phắt, mọi vật đều im lìm đến rợn người.
Rút lui thì xem như thua trận. Một mệnh lệnh đau đớn, điếng người. Ngổn ngang trăm thứ, bất ngờ đến nghẹt thở. Chỉ thoáng giây thôi, tất cả phải dứt lìa mà đi, vĩnh biệt miệng hầm ẩm thấp, xa rồi bao ngọn cỏ và lau lách đìu hiu. Một buổi sáng chia tay với lau rừng vách núi...những người bạn âm thầm và vô tri.

 Đó là một ngày không nghe được tiếng chim, trời không gió, chẳng mây, khô cứng và nghẹn lơi. chẳng biết đến những gì đang xảy ra phía đồng bằng, những nơi mà người lính giữ núi sắp về?!
 
Ngoái nhìn lại chóp núi phía sau, người lính VNCH bỗng thốt lên:

TRƯỜNG SƠN ƠI, THÔI TA XIN CHÀO VĨNH BIỆT!

ĐHL

nhớ ngày vĩnh biệt Động Ông Do 17/3/ 1975 

Quân Bắc Việt chiếm đỉnh Ông Đô sau khi VNCH rút lui 

ĐHL edition

xuân nhớ Trường Sơn 

1 comment:

  1. Không có người sĩ quan nào gần lính bằng người trung đội trưởng. Những thân phận cùng chung, những chịu đựng cùng chung và cùng chung bao thiếu thốn từ quân số, quân nhu cho đến ngày cuối cùng giã từ đời lính

    ReplyDelete