Tuesday, December 13, 2022

CHIỀU MƯA BIÊN GIỚI

Chiều mưa biên giới anh đi về đâu

Sao còn đứng ngóng nơi giang đầu ...(Nguyễn văn Đông)


*      
hình phụ đề

Mưa rừng rơi mãi không thôi. Màn mưa biên giới một màu xám ngắt, giăng màn che khuất mấy chốt bạn gần bên chốt trung đội tôi.

 Trong căn hầm ẩm thấp, tôi ngồi đợi mưa qua. Ngày qua ngày tôi vẫn nghe âm thanh "xè xè" nho nhỏ, phát ra chiếc máy truyền tin PRC25 của trung đội. 






Máy truyền tin đợi liên lạc về đại đội hay tiểu đoàn. Cũng nhờ thế,  chúng tôi bớt đi sự cô độc và cảm giác lạc lõng.

 Lính gác dưới cơn mưa. Những chiếc poncho im lìm, có khi như bất động. Căn hầm chìm ẩn trong làn mưa rạt rào. Tôi không còn thấy nổi rặng núi bao quanh tôi. Tôi chẳng còn nhìn thấy Đỉnh Động Tiên trước mặt. Những tia chớp liên hồi, tiếng sấm nổ rền vang vang qua nhiều rặng núi. Một vùng rừng núi tối mịt mù, chìm lỉm trong màn mưa nặng nề, hung hản...





Mưa ngơi dần, tiếng tí tách của những giọt nước vẫn còn rơi rớt trên vành nón sắt. Lính giữ chốt lắng nghe động tĩnh của rừng thiêng. Anh cố căng mắt nhìn xuyên qua màn mưa sâu thẳm. Sấm sét rơi rớt sau cùng còn vọng vang, lan qua bao rặng núi. Nơi đây vẫn còn bao người trai giờ đang sâu lắng nhớ nhung trong màn mưa biên giới.

Mưa rừng, người lính chẳng còn cơ hội ngắm nhiều đám mây bềnh bồng trôi về miệt biển. Dưới xa kia là một khoảng đồng bằng. Quê hương lãng đãng hiện ra dưới những màn mưa lướt thướt trong gió rừng. Khoảng cách của nhớ thương ôm ấp bao kỷ niệm một thời học sinh nay xa dần trong vùng kỷ niệm. 


 Ngày về lại quê hương trong màu xanh áo trận. Tuổi học trò từ đó đã xa như một trận lốc, cuốn theo bao mộng mơ hoa gấm. Giấc mộng phù du chỉ ngần ấy ba năm, cuốn phăng tất cả. Lính khó quên thứ cảm giác nôn nao, lạ lẫm của anh lính trẻ ngày đầu về đơn vị. Rồi cảm giác hôm nay nơi chốn rừng thiêng. Trường Sơn trùng điệp  nhưng chìm đắm trong màn mưa xối xả, mịt mù.


 Chốt lạnh chiều mưa, lính thiếu nhiều thứ. Người lính chỉ biết kéo tấm poncho, rồi lặng yên mong mưa qua mau. 


Chiều Mưa Biên Giới, người lính trẻ súng cầm tay cố gạt những giọt nước sau cơn mưa. Anh lặng ngắm một khoảng trời xanh. Hướng về đồng bằng, nơi đó có đại dương bao la và sau hết là ngồi ngóng tin nhà. 


  Những người trai trẻ ra đi đâu hẹn ngày về và chẳng dám hẹn hò gì với tương lai? C
hỉ một ước mơ đơn giản cho lính, đó là những cánh thư hậu phương. Nồng ấm làm sao, đó là hình ảnh lá thư đi kèm với những chiếc bánh tết ngày xuân gửi tới tiền đồn. 


Lính thương và nhớ nhung gì? Có nhiều hình ảnh hậu phương nay trở thành kỷ niệm. Ngày tháng hẹn hò, lãng mạn nay để lại phía sau. Lính hoàn toàn chưa dám nghĩ đến chuyện mai sau.

   Xuân sắp về rồi đó. Lính sẽ chứng kiến cảnh đẹp núi rừng, giữa lưng trời có sắc mây pha hồng, niềm tin và hi vọng. Người lính còn mộng mơ, viết cánh Thư về Em Gái Thành Đô, nơi đó sẽ có người còn nhớ đến mình./.


Kỷ Niệm Động Ô Do 1974-1975


ĐHL 


No comments:

Post a Comment