Một Mùa Giáng Sinh và Rừng Hạt Dẻ Mất Mùa
*****
Bà Xã tôi vừa đi chợ về và
lay hoay cất các thứ vào tủ lạnh. Khi đang giúp vợ chợt tôi chận tay bà xã tôi
lại:
-Khoan để anh chụp cái hình
bao hạt dẻ ni đã!
Túi hạt dẻ, hạt no- căng -mẩy
láng vỏ. Hôm nay giá lại rẻ chỉ $2.99 một pound. Tôi nghĩ rằng Mùa Giáng Sinh
năm nay Cali hạt dẻ được mùa nên rẻ hơn so với giá cũ.
Chụp hình túi hạt dẻ này
nhưng trong tâm tư tôi hiển hiện hình ảnh những ngày lầm lũi trong rừng Thanh
Hóa kiếm ‘cái ăn’ từ ơn rừng mang lại. Những cây dẻ rừng của rừng Như Xuân
Thanh Hóa chúng mọc chen với lim nứa. Giáng Sinh 1977 chúng tôi có mặt chặt hạ
cây rừng ở đây để xây dựng Lòng Hồ Sông Mực đem nước cho Huyện Diễn Châu. Những
kỷ niệm khó quên cho gần một ngàn người từ Ái Tử ra đây.
Khó quên làm sao những bó môn thục, măng nứa những tổ ong cây cam thảo rừng và
quý nhất là hạt dẻ rừng như người viết vừa nói đoạn trên.
Rủi làm sao năm đó dẻ trong
rừng này “Mất Mùa”?!
Lạ thế? Cây rừng sao gọi là “mất mùa”?
Người viết xin thưa với bạn
đọc ‘mất mùa’ ở đây là hạt dẻ năm này chỉ toàn là cái vỏ trống không bên trong
không có gì chỉ là cái lỗ ‘trống rỗng vô tích sự’ chẳng giúp gì cho cái bụng
trống rỗng của chúng tôi lúc này ?
Từng đám keo rừng bu lại?
Chúng cũng tức giận nôn nóng chẳng khác gì đàm tù chúng tôi. Lũ keo tha hồ sục
sạo trên cao. Dẻ càng rớt nhiều xuống gốc cây từng đống. Chúng tôi dưới này tha
hồ tung hoành bơi móc ...Chán nản nảo nề làm sao? vài ba trăm hột chỉ có một
hột dẻ đặc ruột thôi; lúc này cái hột có ruột này thật quý ‘hơn vàng’.
Được cái hột dẻ có ruột xem
như là “trúng số’’. Nướng nó lên trong đống lửa rừng, phần nhân bên trong vừa
nổ tách ra trắng hếu thơm phưng phức ngon đến rợn người. Chính lúc này mới là
lúc người tù được hạt thưởng thức thứ hương vị ngon thơm thật sự của hạt dẻ
nướng. Nhớ làm sao thứ cảm giác ngon lành khó lòng diễn tả? Có thể tôi không
cường điệu do phải lần mò trong đống hạt trống rỗng kia cả buổi mới có được hai
ba cái hạt cỏn con. Không có sự so sánh chính xác nào nếu cái bụng của bạn chưa
hề lép xẹp như những người chiến bại năm xưa? Bạn cũng có thể chưa tận hưởng
được cái cảm giác nào gọi là 'NGON' nếu bụng bạn lúc nào cũng no tròn và quá đủ
chất?
Những hàng lim ngả gục. Gỗ
lim cứng như ‘thép nguội’ thế mà chúng tôi chặt sạch. Cả ngàn người tù tung hê
sức lực non hai năm trời. Bao nhiêu sức lực thời son trẻ nằm lại trên đám rừng
này?
Đói rét tủi nhục. Chết vì ăn
nhằm gan cóc. Có người phải thắt cổ, cái xác tòn ten trong một đêm vắng lặng
giữa rừng thiêng.
Rồi Tàu Cộng nó đánh. Tù được về Nam.
Và sau hết cái Lòng Hồ Sông
Mực nên thơ kia thành hình như hình ảnh ngày nay ngoài những cái bản huyện Như
xuân Thanh Hóa ngày xưa...hôm nay là làng xã ven hồ những nơi du lịch...
Còn ai nhớ lại hình ảnh buồn
bã năm xưa? Những bóng tù lầm lũi xăm xoi tìm cái ăn. Trong ngày Giáng Sinh có
vài hạt dẻ no tròn trong muôn ngàn hạt dẻ trống rỗng vô hồn như tâm trạng của
những người thất trận năm xưa.
Cái lạ lùng và trái ngược bây
giờ một tâm lí rất thật cho tôi khi nhìn túi hạt dẻ bây giờ tôi chẳng thèm muốn
chẳng cần đụng đến nó: luộc hay nướng tôi bất cần thế mới lạ?
Tâm hồn tôi cứ lãng đãng trôi
về một đám rừng xa xưa...Thanh Hóa ...những đống vỏ hạt dẻ trống rỗng vô
dụng... tiếng đàn keo rúc réo tức giận trên cao ./.
ĐHL
25/12/2019
Nhớ Rừng Thanh Hóa Giáng Sinh 1977
No comments:
Post a Comment