Tôi lại gặp anh người trai nơi chiến tuyến
Súng trên vai bước đều qua hè phố
Tôi lại gặp anh giờ đây nơi quán nhỏ
Tuổi ba mươi mà ngỡ như trẻ thơ …(Trăng tàn
Trên Hè Phố -Phạm thế Mỹ)
Có những bản nhạc xưa, lời
cũ nhưng tả sao hết bao chân tình lồng trong ý nhạc. Đó là những tình ca một thời chinh chiến làm xao xuyến lòng người. Bao thập niên trôi qua, lại có những người lính già còn lại nơi đất khách quê
người chợt nhớ một thuở thanh xuân- một thời cống hiến ra đi gìn giữ quê hương. Quá
khứ không tròn ước nguyện, nơi chân trời lưu lạc lại nhớ về nhau, bao đồng đội nay đứa còn đứa mất. Nhớ làm sao bạn bè trang lứa cùng xếp
bút nghiên lên đường đáp lời sông núi.
Người còn lại ngồi nhớ những phút giây tao ngộ, cùng thả hồn theo khói thuốc trầm tư. Thời gian ngắn ngủi gặp nhau, hỏi han chưa đủ rồi vội chia tay, đứa quân trường đứa ra đơn vị mỗi người một ngả. ..
Hôm nay đây bao thanh
âm cũ chợt về nhưng chẳng hề quá khứ chẳng còn trở lại. Nhớ sao ngày đó, chúng ta cùng nhau thả hồn theo khói thuốc bay bay, tâm hồn bảng lảng theo lời ca ý
nhạc, cảm xúc dâng trào...
Chỉ có chúng ta lớp
trai thời tao loạn có dịp nghe lại mới
trân trọng hòa nhịp cảm thông. Đó là may mắn cho những người lính già còn
sót lại còn những người đã nằm xuống cho quê hương, họ đã ra đi mang theo bao nỗi
hẹn hò cùng hình ảnh một quán nghèo bên phố và mảnh trăng khuya.
Người bạn cũ ra đi và ra đi mãi mãi. Anh cũng như tôi như cả chúng ta
cùng giã từ mái trường thân yêu cùng hàng cây gốc phượng. Chia tay với những
ngày hè vang tiếng ve kêu rộn rã cùng tà áo người thương khuất dần bên cổng trường
những ngày sao thơ mộng quá. Tiếng bom đạn xa xa dội về thành phố và những chuyến
quân xa chở bao lớp thanh niên lên đường có anh có tôi. Chúng ta ra đi không những
nhớ mái trường xưa mà còn luyến lưu ghi đậm vào tâm tư hình ảnh bao buổi chiều
vàng của quê hương thương nhớ nơi đó có mẹ có em có người thương ngóng đợi tin
về.
Và ngày về năm đó chúng
ta gặp lại. Đường khuya như mừng rỡ đón bước chinh nhân. Quán nghèo bên phố như
ấm áp hẳn lên bên câu chuyện chúng ta bên hai ly cà phê đen đang tí tách giọt rơi. Nắng
quân trường hay chinh chiến phương xa
nay chúng ta tái ngộ. Hàn huyên tâm sự biết mấy cho vừa. Bạn đã về một ngày phép ngắn ngủi, thời
gian eo hẹp gặp mẹ gặp lại em thơ cùng
người yêu vẫn thẹn thùng giữ lời hẹn ước…
Có ai nói trước được
tương lai khi lớp trai ngày đó đã chấp nhận màu áo lính lên người. Đó là một
khoảng đời, ngày tháng tuổi xanh không phải chúng ta đánh mất mà chúng ta cống
hiến. Bao mộng ước tương lai đành gác lại những gì hăm hở nao nức từ con tàu mơ
mộng lao nhanh. Rồi từng lớp trai chúng ta vẫy tay tạm biệt.
Lối gầy về nhà anh hoa vẫn nở
Kỷ niệm từ ngày xưa chưa xoá mờ
Ánh đèn vàng ngoại ô vẫn còn đó
Bạn anh vẫn còn đây sống cuộc đời hôm nay
Với bọn mình đêm nay…
Hôm đó anh về, đôi bạn bên nhau, bên ly cà phê, điếu thuốc hàn huyên tâm sự. Phố đã về khuya, ngọn đèn vàng nhạt nhòa hiu hắt. Mảnh trăng gầy nghiêng nghiêng dọi bóng đôi ta như báo trước một đêm hàn huyên nay đang về sáng để bạn phải chia tay lên đường trở về đơn vị. Bạn vừa về thăm lại lối cũ
xóm xưa. Một thời gian ngắn xa hậu phương thôi nhưng bao nhớ nhung tưởng cả một đời. Bạn hiểu
tôi và tôi hiểu bạn; chúng ta cảm thông cho những ước vọng màu xanh
đành bỏ lại để sống trọn kiếp trai giữa núi đồi hoang dại.
Anh sống đời trai giữa núi đồi
Tôi viết bài ca xây đời mới
Bờ tre quê hương
Cây súng anh gìn giữ
Tôi hát vang giữa đời để người vui...
Những khoảng thời gian lướt qua mau quá. Những phận đời như mây trời gió núi loang loáng đi mãi tận đâu. Bạn chỉ một lần trở lại
hậu phương chờ đón một lần và mãi mãi chẳng còn hẹn ngày trở lại. Bạn bè còn lại
nay tóc bạc da nhăn, tuổi già lụ khụ. Chỉ còn lại hôm nay người lính già xa quê
ngồi nhớ vẩn vơ với hình ảnh TRĂNG TÀN
TRÊN HÈ PHỐ cùng bao kỷ niệm vơi đầy ./.
ĐHL 24 . 10 . 2023
No comments:
Post a Comment