Vĩnh
Huề Thôn mùa hạ 1974
bài mới 19.6.2023
Đại
đội 2 chúng tôi được đóng quân tại Thôn Thanh Hội. Phần tôi thì nằm tại bờ biển
chạm tuyến hai bên tại Vĩnh Hòa Phường, một làng có tên sát mép sóng biển. Vĩnh Hòa Phường-đúng ra
tôi gọi là Thôn Vĩnh Huề nhưng đây là nguyên ngữ trên bản đồ của Bộ TTM chứ người
viết chẳng thêm bớt.
bản đồ quân sự loại này tỷ lệ xích 1/200.000 còn có loại 1/50.000 chúng tôi được cấp phát để chấm tọa độ chính xác hơn
Đứng
cạnh bờ biển ngó về hướng bắc đó là Cửa Việt. Chỉ một cây số trong tầm tay
nhưng Cửa Việt đã mất từ hơn một năm trước tức là rạng 27.1.1973 thời gian đó tôi còn ở TTHL Quang Trung và đi
Chiến Dịch tại Củ Chi Hậu Nghĩa. Đúng một năm sau người sĩ quan trẻ về nằm chốt
ngoài cùng không là Cửa Việt nữa. Với trách nhiệm một khẩu 81 ly, một máy truyền
tin PRC25, một căn hầm gió cát rơi rơi nằm trong cái đụn cát chơ vơ sát bờ biển…còn
gì nữa cho cái vốn liếng nghèo nàn của một trung đội nằm ngoài cùng mép đại
dương của phần đất VNCH mà tôi phải kể cho lớp người sau nghe sự nghèo nàn của
một miền nam sau ngày ký cái hiệp định mất mát và thua thiệt?
Sự 'giàu có ' của một người trung đội trưởng thiếu quân số quân trang
quân dụng như hoàn cảnh của tôi bấy giờ đó là gió mát đại dương, làn nước xanh biếc bao la từ một vùng biển giữa lằn ranh giới tuyến hai phe. Cả một khoảnh trời mây đất nước lúc bóng người dân chưa hẹn ngày trở lại. Hàng ngày tôi vòng tay đứng
trên bờ biển vắng nhìn ra xa…ngoài kia là gì những làn sóng cô đơn nối tiếp bất
tận chẳng bóng một con tàu …phương nam xa mờ trong đó có gia đình và người thân
thương nhớ. Có đôi ba cánh hải âu giờ đây là bạn, nhưng đôi lúc chúng cũng thiếu
vắng chẳng màng bén mảng dòm ngó gì chúng tôi.
Rời
Quảng Trị trọn vẹn mới hai năm một thời gian quá ngắn nhưng nói cho đúng ra có
một sự biến đổi và hụt hẩng rất nhiều từ một cuộc đời học sinh trở thành một
người lính chiến. Tôi nhớ xuân Nhâm Tý 1972 chỉ mới đây thôi. Trường Nguyễn
Hoàng còn nguyên vẹn, bạn bè còn nguyên vẹn và cả một thành phố thân yêu vẫn
còn. Ký ức ập vể cùng hình ảnh cô cố vấn Phan ngọc Lan cùng lớp 12A3 chúng tôi được dịp đi thăm căn cứ Hải Quân Cửa
Việt. Phương tiện, kể ra thì cũng tội cho lớp học sinh tất cả đều dồn nén lên một
chiếc GMC duy nhất. Mấy chục đứa nam nữ đằng sau, có thể cô cố vấn được ưu tiên
ngồi trước. Đoạn đường tỉnh lộ về Bồ Bản (trong bản đồ BTTM đề là Bồ Bảng) chẳng bao xa, chiếc xe nhà binh chạy khoảng một giờ thì tới Cửa Việt. Sau thời gian văn
nghệ thăm viếng các anh hải quân, lớp chúng tôi được cho lên chiếc hải đỉnh ra
thăm tàu Bệnh Viện của Đức màu trắng đang bỏ neo ngoài xa. Nhớ làm sao chiếc tàu chở bọn tôi ra cửa
biển thì gặp ngày sóng lớn. Con tàu vật vả quay cuồng do sợ nguy hiểm nên đành
trở lại. Những cậu nam sinh thì bị sóng tạt ướt hết áo quần, còn nữ sinh thì
tuy ở trong tàu nhưng cũng ói mửa 'tơi bời hoa lá'…ôi tội làm sao một chuyến đi nhớ đời và
càng đáng tiếc do chúng tôi không gặp được chiếc tàu Bệnh Viện, chiếc tàu một thời cứu chữa khá nhiều người dân QT.
không ảnh Duyên Đoàn 11 Hải Quân VNCH (pre 1973)
Rồi đúng hai năm sau, hôm nay người trung đội trưởng một mình đứng một mình trên vùng biển quê hương để nhớ về quá khứ thoáng qua. Ngoài khơi xanh biếc chiếc tàu Bệnh Viện kia đã nhổ neo đi mất tự lúc nào. Mấy chiếc giang thuyền hải đỉnh hai năm trước đóng tại Cửa Việt nay đã ra đi. Các anh tấp về phương nam. Lứa học trò thăm các anh ngày đó giờ đang cầm súng thế các anh giữ chốn Địa Đầu.
Thành
phố đó đã đổ nát, hoang tàn. Tàu các anh đã dạt về nam, khi chúng tôi về nay chỉ là một bờ cát trắng quạnh hiu. Chiều buông, trời lại trở nồm. Sóng vỗ vào bờ càng lớn, tiếng biển càng nghe rõ hơn. Chỉ cách nơi tôi đứng hơn một cây số là Cửa Việt, một
cửa sông có mấy chiếc hải đỉnh của các anh từng im lìm nằm đợi. Những đứa học
trò một ngày đầu xuân từ tỉnh về thăm các anh. Vài giọng hát "trọ trẹ" ngập ngừng
thế mà vui mà ấm áp tình cảm vô cùng. Thế mà chúng ta đã mất Cửa Việt, một cửa
sông, một đoạn đường tỉnh lộ thân quen Bồ Bản Quảng Trị nhớ làm sao tiếng chuyến
xe lam độc hành ngày đó, người lên phố tỉnh
và trở về Cửa Việt.
Chỉ hai năm rời xa QT từ Mùa Hè Đỏ Lửa, những lớp
trai nối tiếp các anh lại trở về quê hương và có dịp nhớ về nhau khi một mình
trên bờ biển vắng. Người lính giang thuyền, anh chàng lính địa có khác chi nhau
trong niềm chung giữ đất. Chúng ta nối tiếp nhau cùng tô bồi một niềm ước cuối
cùng trọn tình với quê mẹ thương yêu.
Bên
bờ biển quê hương, chỉ còn gió và cát. Trong hương biển dạt dào có vị mặn nào đó của quê hương. Biển Mặn hay vị mặn của những giọt nước mắt từng rơi khóc cho bao lớp trai mộng
ước không thành./.
ĐHL 19.6.2023 ( kỷ niệm ngày QLVNCH)
Nhớ
về vùng biển vắng Vĩnh Huề Thôn
No comments:
Post a Comment