Cái giếng trước con kiệt vô nhà ôông Đội Lạp tiếng thì có giếng đó nhưng cứ cạn queo, nước chẳng bao giờ có. Chỉ mừng cho dân trong xóm khi không có nước thì đi móc gàu người khác bỏ lại cũng khỏi lỗ công đi vét nước. Tui nhắc cái giếng để nhớ nhà anh Báu con trai mệ Báu chuyên đi gánh nước cho mẹ già. Trong xóm không ai gánh giỏi hơn anh Báu. Nước phải về tận thôn Hạnh Hoa mới có. Lại là nước uống mới quý làm sao. Cứ thấy anh sáng sáng chiều chiều là gánh nước về cho mạ. Hai cái thùng dầu hỏa cũ, vuông, mấy lá chuối thả trên mặt thùng cho nước khỏi chao, anh gánh một mạch từ cái giếng nước uống đầu thôn Hạnh hoa về tận xóm nhà ôông Đội Lạp. Khoảng đường khá xa nhưng hai chân anh chạy nhịp nhàng dẻo queo, thấy mà thèm cái sức và đôi vai chịu khó của anh Báu và nhất là anh quả là NGƯỜI CON CHÍ HIẾU Cái giếng này ngó qua là nhà Anh Nguyễn Lam. Nhà anh Lam sát cạnh Khuôn Hội Đệ Tứ, ngó ra đường Lê văn Duyệt. Thằng Lợi em trai út của anh Lam học với tui lên tận lớp Đệ Tứ. Tui hay tới nhà anh Lam để mua bánh ướt. Lúc này tui là đứa con nít, mạ cho hai đồng là tới nhà anh để mua. Chị Nghệ em gái anh Lam đổ bánh ướt nhà dưới. Ngồi chổm hổm bên chị Nghệ chờ chị cuốn cho đủ HAI tì bánh ướt gói trong lá chuối, cộng thêm chút nước mắm nấu trong cái chén mang theo. Một thời chưa có kỹ nghệ nylon như sau này. Lá chuối làm chuẩn; mọi thứ đều gói lá chuối. Anh Lam thời nay đã đi làm; anh là anh trưởng trong nhà. Anh còn có hai đứa em trai là anh Thảnh và em trai út là thằng Lợi, bạn tui. Tội nghiệp thằng Lợi chỉ học xong lớp đệ tứ, hắn đi lính và sau đó mất sớm. Tui biệt tin thằng Lợi trước năm 1972 sau hỏi mới biết... Tui nhớ cái nhà anh Lam, cái nhà xưa thời kiểu thời trước còn lại. Cái chái dọc phía bên làm nhà bếp và làm bánh ướt. Xóm tui nhiều nghề, nhiều nhất là bánh ướt, đổ bún, hàng ăn, đậu hũ ...kể không hết. Chiều chiều có hai đồng mạ cho tiền ăn hàng không lên nhà anh Lam mua bánh ướt thì tới mụ Đạo hay mấy o nhà xóm trước mặt hồ đối diện xóm Trần Tài mua bún. Bún hay bánh ướt gì cũng mua tận bếp nên nóng hổi. Chủ lò cho chút nước mắm nấu sẵn thế là le te chạy về ... Kể chuyện xóm anh Nguyễn Lam để nhớ con đường kiệt vào sâu phía trong là nhà anh Ngô Tùng và Ngô Dũng tức là anh con Sáu bạn học ngang lớp tụi tui. Một thời tui hay lên tận xóm này chơi đá lon và hô la manh với con sáu thằng Lợi còn anh Dũng anh Tùng thì còn lo học bài dưới ngọn đèn đường đâu thèm chơi với lũ con nít tụi tui ... Từng con đường kiệt từ đường Lê v Duyệt vào sâu trong xóm. Tất cả đều đâm ra cánh đồng ruộng Cổ Thành, Hạnh Hoa...đồng ruộng lan rộng đến xóm Tiêu xóm Đồng về xa hơn nữa sẽ gặp làng An Tiêm... Nói sao hết những hình ảnh thân thương của đường xưa lối cũ. Trong đó có những bậc tiền bối những lớp đàn anh nay lần lượt đã chia tay làm người THIÊN CỔ Từ đại tá Nguyễn Bé, Trung Tá Ống Viết Lạc, thiếu tá Hùng Móm, cho đến các thiếu tá Thuận, Thiếu tá Quang, Thiếu Tá Thương (em O Gái bán chè tươi) Thiếu tá Trương Đá... Đại Úy Ngô Tùng cho đến Thiếu tá Khanh, con ông Cai Ngữ, đại úy Liệu và còn nhiều nữa... cho đến các cậu tui Phương, Ba, Cư, Bình, Hoa đều đã ra đi và nay đến anh Nguyễn Lam bậc đàn anh lão làng bao nhiêu năm đi theo bà con Quảng Trị vào phương nam quê hương mới của bà con Quảng Trị tận xứ Tân Hà, Bình Tuy và nay Anh cũng chia tay ra đi để về với lớp lớp tiền nhân của PHƯỜNG ĐỆ TỨ thân yêu muôn thuở. Người viết mường tượng trong chốn siêu hình nào đó, các bậc đàn anh quê hương năm cũ đang nắm tay nhau về thăm nơi chôn nhau cắt rốn: CÁI CỔNG THÀNH CỬA HẬU UY NGHI MUÔN THUỞ, CON ĐƯỜNG LÊ VĂN DUYỆT THÂN YÊU SỐNG LẠI TRONG CÕI VÔ HÌNH... RỒI ĐOẠN ĐƯỜNG QUA CHÙA TỈNH HỘI, QUA ĐẬP RÌ RÌ BÊN DÒNG THẠCH HÃN THÂN YÊU NƯỚC LẶNG LỜ TRÔI, TRONG HỒI CHUÔNG CHÙA TỈNH HỘI NGÂN NGA, TRONG MỘT CÕI THINH KHÔNG SIÊU THỰC ... Từ phương xa, tui xin thắp lên một NÉN HƯƠNG LÒNG ĐỂ TƯỞNG NHỚ ĐẾN ANH NGUYỄN LAM NGƯỜI PHƯỜNG ĐỆ TỨ NĂM XƯA Đinh Hoa Lư
HOMELESS là tệ nạn xã hội trong lòng các nước phát triển hiện nay. Một tình trạng kinh tế xã hội khó khăn càng lúc càng khó giảm thiểu. Có rất nhiều trường hợp đưa đến tệ trạng homeless, nhất là Hoa Kỳ. Các chuyên gia về xã hội học, chính trị học, hoạt động xã hội càng lúc báo động về tình trạng bi quan này. Các tổng thống Hoa Kỳ, Lập Pháp Mỹ đều tung ra nhiều trợ giúp tài chánh hầu giúp và giảm thiểu tình trạng vô gia cư...
Rủi thay, hậu quả Đại Dịch Covid-19 càng đưa số homeless cao thêm. Các thành phố lớn tại Mỹ đang 'vật lộn' đối phó vói tình trạng người homeless lang thang, tụ tập khắp nơi. ví dụ bảng dưới đây
New York City, New York.
Los Angeles and Los Angeles County, California.
Seattle and King County, Washington.
San Diego and San Diego County, California.
San Jose, Santa Clara and Santa Clara County, California.
Người ta ước đoán gần 600,000 người tại Mỹ đang lâm vào tình trạng vô gia cư.
DƯỚI ĐÂY LÀ SỐ BÀI VIẾT CỦA ĐINH HOA LƯ VỀ NGƯỜI HOMELESS TAI HOA KỲ. NGƯỜI VIẾT CHỈ MIÊU TẢ NHẰM NÓI LÊN MỘT THỰC TRẠNG KHÓ LÒNG CHỐI BỎ HIỆN NAY TẠI MỸ KHI KHỦNG HOẢNG GIA CƯ CÀNG LÚC CÀNG CAO...
Bây giờ họ chính thức liệt vào trong danh sách 48 người vô gia cư đã chết trên đường phố, được tưởng niệm, được cầu nguyện cho những người giã từ cõi thế từ một cái quận mà lợi tức bình quân lên đến 91,000 đô la một năm (David E. Early--Mercurynews)...
*** -Cho tiền họ làm gì, chỉ biết đi mua thuốc hút thôi
-Có khu ở cho người homeless chứ, nhưng họ "ưa đi lang thang thôi"
...
Dù miệng đời có phán xét thế nào chăng nữa, những người homeless đã ra đi, vẫy tay vĩnh biệt cuộc đời tục lụy. Họ sẽ đến một thế giới khác, một nơi không còn sự chết do đói, lạnh, hay chết vì quá thừa mứa. Và cuối cùng họ “được giã từ” để khỏi bị gán cho những phán xét khắc nghiệt, lạnh lùng.
***
Gần Giáng Sinh thiên hạtất bật lo làm cho xong công việc tại hãng xưởng, công ty trong mấy ngàycuối năm đểsửa soạnnghỉdài hạn. Từfreeway 680, dòng xe dài lê thê phía góc đường quẹo trái. Ai cũng nôn nóng chờdấu hiệu mũi tên xanh lóe lênrồi nhanh chóng nhập vào con đường King đông đúc xe cộ.
Kinh tếnước Mỹ thời gian này đang suy trầm. Rất dể nhận ra bao nét lo âu trên những khuôn mặt đăm chiêu trước tay lái xe, những người tài xế đang đợi đèn xanh cho phép xe quẹo. Hai tay họ đang giữ chắc vào tay lái như muốn vơi đi những cảm xúc, lo lắng, dồn dập trong lòng. Chủ hảng vừa cắt bớt số lượng nhân viên, các công ty thi nhau đóng bớt hãng, thị trường chứng khoán xuống dốc vân vân ...
Silicon Valley từng là vùng đất nổi tiếng của các hãng điện tử lớn nhất, nhì thế giới. Một vùng kỹ nghệ từng vang danh vào thập niên cuối cùng của thếkỷ20; nóiđúng hơn, vào giữa thập niện 1990s. Rồi thời 'vàng son'của Silicon Valley coi bộkhó trở lại khi những "tay tổ"vềngành điện tử dờiđi tiểu bang khác. Trầm trọng hơn do họ còn ào ạt đầu tư ra nước ngoài, nhất là Châu Á. Tại các nước đó, nguồn nhân công quá rẻ sẽ giúp các chủ hãng tiếp tục giàu thêm hay mới duy trì nỗi trong thị trường kinh tế tự do nhưng lại cạnh tranh khốc liệt.
Hình ảnhrõ nét nhấtcho đà suy trầm kinh tếkhó phục hồi là hình bóng những người homeless xuất hiện càng lúc càng nhiều trong thành phố và nhất là tại các ngảrẽ haygiao lộlớn.
Hôm nay ngày cuối năm phía ngoài xengười tài xếcó thểthấy rõ ràng một người Mỹhomeless râu tóc bờm xờm, áo quần dơdáy. Tayông đang ôm tấm bảng ghi vội:
"HOMELESS PLEASE HELP-GOD LOVE YOU, JESUS LOVES YOU ALL"
Cặp mắtông ta trôngvô hồn- sự vô hồn của một người quá lâu ngày ngập chìm trong hoàn cảnh không nơi ăn chốn ở, sự vô hồn của những giờ van xin năn nỉ trong im lìm câm nín ngoài sự 'nói giúp' từ tấm bảng vô tri kia.
VÔ GIA CƯ XIN GIÚP ĐỠ, CHÚA SẼ PHÙ HỘ CHO LÒNG TỐT QUÝ VỊ
Hình ảnh của người này tượng trưng cho bao người homeless khác. Những người khốn khổtừng lang thang qua bao góc phố San Jose. "Gia tài" của họ đều giống hệt nhau. Tất cả mọi thứ nằm gọn trong chiếc xe đẩy, mua hàng tại các siêu thị, họ tự tiện lấy theo.
Đôi mắt ông chẳng nhìn vào ai. Có thểông muốn tránh cho người tài xếphải lâm vào một “tâm lý bối rối” vềnhững quyết định cho hay không cho chăng? Đó là xét đoán của tôi thôi. Sự thật bao lâu nay tôi nhận ra người ăn xin xứMỹhọ“lịch sự”không nài nỉ, không kêu réo, van xin, gõ cửa kiếng xe làm cho người ta phải khó chịu hay bực mình!
Người đó vẫn im lặng, mắt ông nhìn thẳng nhưđang điều tiết đến vô cực. Nếu cố nhìn cho rõ, một đôi mắt vô hồn, không còn thần khí, hậu quả một thời gian chịu đựng quá lâu từ đói lạnh và sự hành hạ của khủng hoảng tâm thần. Tấm giấy bìa trước ngực ông vẵn giữnguyên, không chao chạnh. Thỉnh thoảng ông nhìn thoáng qua cửa xe, như một phản xạ "xẹt qua" thật nhanh, một khoảnh khắc vượt qua quy luật lịch sự của người ăn xin, ông hi vọng có ai đó thò tay ra ngoài cửa kính kia vẫy kêu ông lại ?
Thời buổi kinh tếxuống nhanh, lòng từtâm hình nhưcũng "xuống theo". Một dòng xe hơn mười mấy chiếc vẫn đứng yên chờđèn, vẫn không mảy may ngó đến người ăn xin đang tiếp tục đi xuống, xong đi lên. khuôn mặt ông ta cố gắng 'bình thản' trong đợi chờ và hồi hộp,không nhăn nhó kêu rên. Trước tay lái, nét mặt những người lái xe vẫn bất động, thản nhiên, hay cố'làm vẻthản nhiên', chẳng ai hiểu? Có chút gì sâu lắng trong lòng họ tự hiểu lấy. Chỉ có họ mới đoan chắc được lòng trắc ẩn, thuơng hại, hay tình thương đầy vơi trong họ mà thôi.
Trời cuối năm, lại sắp đến Lễ Chúa Giáng Sinh để tiễn đưa một năm vào quá khứ. Từng đợt gió lạnh đang thổi phăng mấy đống lá vàng, khô khan, bên góc đường bay tứtung. Người homeless kia vẫn cái quần trận bạc màu, cái áo gió dày cộm dơbẩn chưa bao giờ đượcgiặt, những cọng râumọc dài tua tủa hai bên má đang phất phơtheo cơn gió mạnh.
Ông chẳng dám nhìn thẳng vào ai. Hình như có một tia nhìn vô hình nào đó. Một luồng xét soi đến từ lòng thương hại, chút chạnh lòng nào đó đang 'soi mói' vào trong góc sâu tâm hồn của những người lái xe. Tia xét soi vô hình đó nó còn quét dọi vào sâu trong tôi, những giây phút lưỡng lự, chậm trễ quyết định, hạ kính xe xuống tặng cho ông ta vài đồng?
Đèn chợt XANH
Dòng xe chúng tôi quẹo trái. Đèn sẽ tiếp tục vàng và ĐỎ. Vài chiếc xe khác tiếp tục đợi chờ. Con người khốn khổ kia lại tiếp tục đi lên - xuống; tấm bảng carton đã sờn góc, trước ngực gã. Đôi mắt kia sẽ gắng nhìn thẳng và chắc hẳn sẽ mệt mỏi hơn...
Có một điều, công ăn việc làm của những người chủxe vừa chạy đi cũng khá mong manh. Sau ngày nghỉ lễ,công việccho năm mớicó thể còn nhiều bấp bênh theonền kinh tếđang đà xuống dốc chưa gì hứa hẹn.
Ai biết được tương lai trong nền kinh tế biến động này? Có điều chắc chắn số Một Phần Trăm người giàu Mỹ sẽ giàu thêm và số người nghèo lại nghèo thêm. Những người homeless, họ là một loại người không nằm trong bảng nấc thang kinh tế- xã hội. Có thể nay mai trong những chiếc xekia, sẽ có chiếc không còn đi lại trên đường này vìmất việc họ sẽ "ngụp lặn" trong cơn thất nghiệp lâu dài. Có người nhà cửa cũng chẳng còn.Biết đâu có người cũng rớt vào hoàn cảnh bất hạnh kia?
Vài giây nữa xe họ rồ máy chạy đi, sẽ có kẻtựnhủ:
-Thôi ! cứvui hết hôm nay, chuyện ngày mai thì ngày mai hẳn tính.
Nhưng, có một sự thật khá rõ, dù sự thật không lấy gì vui,đó là lòng từtâm trong họđã cạn không biết khi nào trong nền kinh tế tệ hại hôm nay.
Một ngày cuối năm sắp qua. Bóng tối buông mau vào tháng chạp, ngày ngắn đêm dài, những đêm dài rất lạnh. Khi ánh chiều thật sự tắt sớm, người homeless phải từ biệt góc quẹo trái này để tìm chổ ẩn núp qua đêm ./.
Ghé Siêu Thị Maxim cạnh đường góc đường Story-McLaughlin, tôi chỉ mua vài hộp sữa rồi vội về nhà ngay. Lái xe đi đâu, tôi cũng ‘chớp nhoáng’ do chính quyền đang ra lệnh ở tại nhà do Covid bùng phát mạnh ở California.
Mấy chiếc xe trước tôi đang vào lane quẹo trái; chúng đang từ từ chạy chậm lại, tôi cũng vậy do có bóng một người homeless đang chầm chậm đi băng qua đường một cách vô hồn…
Một người homeless- khỏi cần nhìn lâu tôi đã biết ngay. Có điều lạ người này cúi gầm đầu đi từng bước ngắn và chẳng cần biết xe cộ đang chạy? Dỉ nhiên, không ai bảo ai đều chậm hẳn lại. Tôi nối đuôi đi theo mấy chiếc trước tôi. Người đó dừng ở lằn ranh giữa đường. Đầu vẫn cúi xuống thật thấp, như lầm bầm nói cái gì...
Xe tôi tới gần, tôi mới nhận ra: đó là một người đàn bà da đen. Tôi nhận ra khuôn mặt đen muồi, nhô ra khỏi cái mũ của cái áo đang trùm kín đầu. Cặp môi dày trắng bệch, hình ảnh của khuôn mặt có làn da đen cháy và nay trong trời lạnh giá cặp môi nó càng tái hơn. Bộ áo quần lượm ở đâu, cái áo ấm có mũ tương phản vớicái xà rông đen phủ tận gót chân. Tôi chợt xót xa. Thật vậy, một niềm xót xa đến bất chợt, rất nhanh qua mắt tôi. Một sự thương xót như làn điện chạy xuyên suốt vào lòng. Hình ảnh homeless thì tôi gặp hoài, nhưng hôm nay nó lại khác. Do đây là lúc tôi nhìn ra con người bất hạnh chẳng có đôi giày nào. Hai bàn chân đen nhô ra khỏi phần cuối cái xà rông, một bàn chân lê lết trên một chiếc dép hai quai, còn chân kia chẳng có dép, đi trần? Kiểu quần xà rông như vậy, tôi thầm nghĩ có thể người này từ Phi Châu mới nhập cư vào Mỹ, nhất là màu đen của làn da tôi có cái cảm nhận nó khác với làn da đen của những người Mỹ đen chính gốc tôi năng gặp.
Trời hôm nay lạnh quá. Buổi sáng mái nhà có đá đông trắng. Xe tôi phải warm ít phút trước khi đi chợ. Nhưng người đàn bà homeless này đang lê từng bước chân trần trên nền đất lạnh giá. Còn một tuần nữa là GIÁNG SINH 2020.
Trong lòng tôi chợt cảm nhận một nỗi bàng hoàng, thương xót thật sự. Tôi chắc chắn người này đang mắc bệnh thần kinh. Bà ta đang điên loạn nên thần trí không còn cảm nhận không còn điều khiển được nỗi đau thể xác. Nhiệt độ lạnh chắc chắn đang giết dần từng tế bào từ bàn chân trái của người homeless bất hạnh này hôm nay. Bà da đen này đang loạn trí. Có thể sau bao ngày tháng, đói khổ dày vò, bà từng lê bước chân đi khắp con phố San Jose này, những bước chân vô định khi ngày tháng mùa đông lại ập về...
Những người homeless chưa điên họ còn có phương cách kiếm sống. Họ còn tỉnh trí để đứng tại các góc đường, những lane quẹo trái như bên trái của xe tôi đang đợi đèn xanh như hôm nay. Thời gian xe ngừng là họ đứng ở giữa tay cầm cái bảng
“HOMELESS PLEASE HELP. GOD BLESS YOU”
hay một câu gì khác vậy ...một ngày như thế họ có thể được vài kẻ hảo tâm cho ít đồng sống qua ngày. Nhưng người đàn bà da đen này không như vậy. Bà ta chỉ lẩm bẩm, đầu cúi thật thấp, chỉ hơn vài phút bà ta lại lửng thửng đi qua bên kia. Cả đoàn xe bên lối kia hốt hoảng vội thi nhau dừng lại…
Quý bạn đọc cũng biết. Lái xe bên này đâu phải muốn dừng lại làm gì thì làm. Tín hiệu đèn nổi lên là tiếp tục chạy. Một người homeless bình thản băng qua đường, chẳng cần nhìn chẳng cần biết xe cộ là gì?
Phải không? Phải chăng quá đau khổ, quá rét lạnh những lớp người đau khổ này có thể âm thầm mong ước chiếc xe nào, hay ai đó có thể giúp ‘hóa kiếp’ cho họ một cõi lầm than.
Những tháng ngày khổ đau, cũng là một kiếp nhân sinh nhưng sao quá đoạn trường.
Hoa Kỳ, miền Đất Hứa trải qua một năm trời Dịch Bệnh và tranh chấp chính trị. Uy Quyền và chức vị ở nơi đó thủ đô Hoa Lệ có những chính khách đang say sưa trong tranh chấp bất tận nhưng trước mắt tôi một cảnh tượng có thực đau lòng hiện ra trước mắt:
NGƯỜI ĐÀN BÀ CHÂN TRẦN, CÚI ĐẦU ĐI TRONG GIÁ BUỐT. CŨNG LÚC NÀY ĐÂY CÁC GÓC ĐƯỜNG DẪN VÀO FREEWAY 101, CÁC TẤM BẠT CỦA NGƯỜI HOMELESS NGỦ TRONG ĐÊM VẪN PHẬP PHỒNG TRONG NGỌN GIÓ MÙA ĐÔNG …
ĐHL 18/12/ 2020
==================================
Pho Tượng Homeless
Ngày 4/12/2014 thành phố San Jose bắt buộc đuổi cái làng Homeless "bất đăc dĩ' tại trung tâm thành phố, để quét dọn. Hiện nay nguòi ta đã xây dựng hàng rào ở đây Hiện nay 'Làng Homeless" hay còn gọi là "homeless jungle" bị giải tán. Nhưng số mấy trăm người homeless này chẳng 'biến' đi đâu? họ phân tán khắp các gầm cầu, các góc đường dẫn ra xa lộ, rải rác các góc nào hơi kín đáo là họ ẩn nấp. Từng nhóm 5 hay 7 người thôi. Cảnh sát không thể nào dẹp hết?
Homeless sau vụ "tập trung' này lại tiếp tục lang thang khắp San Jose, tiếp nối với San Francisco, Los Angeles cùng hàng trăm thành phố khác trong nước Mỹ tạo thành một 'điệp khúc ' bi ai, nhức nhối thách thức xã hội Hoa Ky`.
================
Nhũng lần trời sắp tối khi lái xe chui qua gầm cầu giao lộ freeway 680 cắt Capitol Avenue, hình như lúc nào tôi cũng thấy một người homeless 'ngủ ngồi' ngay trên lề đường bên phải . Tôi gọi cái gầm cầu do con đường Capitol Avenue xuyên qua cái hang này phía trên là freeway chứ không có con sông nào cả. Những ngọn đèn điện màu vàng trên những chiếc cột điện cong cong, hình dáng kiểu Paris mà thành phố vừa tân trang xong bên trong cái gầm cầu, đang soi rõ hình ảnh người homeless hàng ngày tôi ngang qua.
Ông ta quấn chiếc mền bông dày quấn quanh người. Tôi chỉ thoáng nhìn được một khuôn mặt màu da đồng nâu, da thịt như phồng lên, hai mắt nhắm nghiền. Một khuôn mặt nửa giống người Mông Cổ, nửa giống người Da Đỏ bản xứ, chẳng phải là người Mỹ da Đen. Có điều tôi tin chắc, ông ta không phải là người Việt Nam. Thật ra, mỗi lần lái xe ngang cái gầm này, tôi chẳng bao giờ thấy ông mở mắt. Qua bao đêm ông từng ngồi đây, trong cái gầm cầu, nơi trú ẩn an toàn. Tôi tự hỏi, không biết ông ta ngủ hay thức, có suy nghĩ gì không? Trước mắt, hinh ảnh một con người trong tư thế ngồi bất động trên chiếc ghế lượm đâu đó. Một cái mền bông nhiều lớp bao quanh người, thế thôi. Quái lạ! bao lâu rồi người này vẫn chiếm lối đi bộ qua cái gầm này, thế mà chẳng có ai làm phiền ông, cảnh sát chưa bắt đi đâu? Thật là một điều may.
Người không nhà này đang ngủ chăng? Có thể chuyện ngủ đối với ông quả quá chắc thừa mứa. Thời gian trong tư thế như vậy, theo tôi ông ta đã tự biến mình thành "Một pho tượng homeless" làm gì cần ngủ nữa? Tôi tự ví von như thế. Ban ngày, có khi ông ta lại ra ngồi dưới lùm cây cạnh cái gầm này. Ban đêm ông lại lê chiếc ghế vào trú lại trong gầm. Cạnh lùm cây, có chiếc xe đẩy siêu thị, bên trong đầy ắp những thứ linh tinh, rác rưởi. Giang sơn của kẻ không nhà chắc chắn là đây. Có thể hình ảnh này đã quen mắt với mọi người lái xe qua đây, nên chẳng ai dừng lại hỏi han. Từng tiếng xe xuôi ngược, liên tục suốt ngày nhưng chẳng bận lòng, chẳng làm ông phiền lòng. Người không nhà này đã tự hóa thân thành một "pho tượng đá " chai lì, vô hồn. Lúc ông ta ngồi cạnh lùm cây, ánh sáng ban ngày giúp tôi nhìn người này rõ hơn. Ông ta nhắm mắt như đang ngủ. Một khuôn mặt trương phồng, vàng cháy, do sống lâu ngày không tắm gội cùng nắng gió. Tôi có thể miêu tả thứ da mặt kia như 'phủ một lớp đồng đen', xen kẻ những khoang sẹo sần sùi. Lạ thật? tôi cho rằng khuôn mặt này giống người Eskimo sống vùng Bắc Cực. Một chút tưởng tượng, tôi cứ tạm cho ông ta chỉ là một "pho tượng đồng đen", quái dị, ai nghịch ngợm quấn làm một hình nhân homeless trong ngày Lể Ma Quỷ- Halloween- hàng năm vậy. Chắc hẳn con người bất hạnh này phải có lúc đẩy chiếc xe đẩy kia đi xin đâu đó nhưng tôi không có dịp chứng kiến đó thôi. Xong việc, ông ta lại về lại lùm cây 'cố hữu' này. Lại ngồi yên, bất động, đợi tối lại mở mắt, rút vào gầm cầu trú qua đêm. Có ai đó sẽ thắc mắc:"Tại sao không dừng lại, cho ông ta vài đồng?" vâng, câu hỏi này có lý, nhưng tôi không dám dừng xe. Ở Mỹ này cái gì cũng "ngại , phòng," khi ngôn ngữ bất đồng. Lỡ có gì thì sao, ai biết được? ví dụ ...mà thôi, tôi đã có dịp rồi: Tuần kia, vừa ló xe ra gầm cầu tôi thấy một người vừa cho ông ta cái gì đó xong đang vội trèo vào xe và rồ máy chạy. Tôi an tâm, tấp vào y như vậy xong bước nhanh tới gã trao vội mấy đồng bạc. Miệng tôi chỉ kịp nói chữ Hello thôi. Ông ta cũng lí nhí, hình như tiếng cám ơn thì phải? Tay đang xếp lại cái mền bông, mặt ông ta chẳng cần nhìn tôi khi chìa tay ra cầm vội mấy đồng tôi tặng. Tôi vội lái xe chạy ngay, chẳng dám hỏi han gì. Mắt tôi chỉ kịp thấy ông ta là một người cao lớn, to con. Dưới chân người này, cái hộp cơm mua từ tiệm fastfood gần đó, ăn xong trống rỗng. ============
Tại trung tâm thành phố San Jose, vùng gia đình tôi ở, cảnh 200 người vô gia cư đang tạm chiếm một khu rừng nhỏ cạnh công viên Vườn Nhật làm nơi trú ngụ, đang gây bế tắc cho chính quyền. Thành phố San Jose khó lòng "đuổi một tập thể người" đông như vậy. Nhưng đuổi họ đi đâu? Nếu đuổi một vài người thì tại sao không đuổi hết ? đó là bất công, và cũng không được! Khu homeless "bất đắc dĩ" này hai năm nay đang trở thành một đề tại nóng bỏng cho báo chí đia phương , và khó khăn cho thành phố trong lúc kinh tế khó khăn, ngân sách thâm hụt. ==============
Người homeless tôi miêu tả hôm nay có thể gặp may. Một mình ông ta lanh quanh chỗ này, vì lẻ loi lai không làm phiền ai , không làm "nhức mắt" dân cư qua lại như khu rừng homeless 200 người tôi vừa đề cập trên chăng? Có thể tôi nói đúng, cảnh sát qua lại đây bao nhiêu lần rồi, họ làm lơ như không thấy. Thủ tục bắt người, đưa người về nơi nuôi dưỡng cũng lắm nhiêu khê. Thật ra, các trung tâm xã hội cho người vô gia cư đã đầy quá rồi, và ngân sách càng lúc càng ít đi, mấy ông cảnh sát họ làm lơ là vậy. Tôi chợt nhận ra người vô gia cư này có một cách sinh hoạt khá LẬP DỊ khi tôi so sánh với những người không nhà hàng ngày đang đẩy xe lang thang khắp nơi trong thành phố San Jose này. Ngày lại ngày, "pho tượng homeless" này ngồi yên ở hai vị trí rất gần nhau: một dưới gầm cầu này và hai là dưới lùm cây kia. Có thể đây là mái nhà thân yêu cuối đời của ông cũng nên . /.
===================
LÃO GIÀ HOMELESS VÀ CON CHÓ CON CHIỀU ĐÔNG GIÁNG SINH
tu bút và tái đăng 19/12/ 2017 (tất cả hình ảnh đều lấy trên mạng Internet)
20/12/2013 DHL
Lão ngồi đó đã lâu,bên cái trạm đợi xe buýt số 64 tại góc đường Mc Kee và White thành phố San Jose. Mọi người chuẩn bị lên xe nhưng lão chẳng màng gì chuyện xe chạy hay không. Ngồi cạnh trạm xe từ lúc nào, lão không biết về đâu, đi đâu lúc này? San Jose ngày gần Giáng Sinh không mưa, nhưng mây nhiều, làm bầu trời trở nên u ám, ảm đạm. Trời khá lạnh khi đã vào đông. Dù sao ở đây cùng còn may mắn hơn các tiểu bang khác, những nơi đó tuyết giá phủ đầy, nhiệt độ xuống thấp hơn California nhiều nên tai nạn xe cộ thuờng xuyên.
Tôi đứng đợi chuyến xe buýt số 64; nó là chặng chót chuyển tiếp thứ hai của tôi trên đường tới trường. Tôi chỉ nhìn thoáng lão già homeless. Một cảm giác ái ngại hay thuơng hại chợt đến.
Lão giờ thôi úp hai bàn tay vào mặt. Lúc này là cơ hội cho tôi thấy được khuôn mặt lão: nhăn nhúm như vỏ xoài chín, râu mọc lởm chởm. Hai gò má xương xẩu, méo mó. Đôi mắt lão mí sụp xuống ti hí, tối sẩm. Những mảng da còn lại trên mặt lão mốc thếch do không tắm gội lâu ngày...
-Rocky , Rocky?
Tiếng lão kêu con chó.
Chú chó con bị cột cạnh chiếc xe đẩy mua hàng siêu thị; chiếc xe đang chất đầy "gia tài' cho lão. Con chó kêu vài tiếng khe khẻ như trả lời. Nó ve vẩy đuôi như muốn cho lão thấy nó nghe tiếng gọi của chủ. Tội nghiệp cho con chó cũng mang thân phận 'homeless' như chủ khi do màu lông bẩn thỉu không chút gì "mượt mà " như chó "nhà giàu"? Con "chó homeless" này có vẻ tinh khôn; có thể có chút gì "tinh ranh" mới đúng. Tôi nghĩ vậy cũng phải. Nếu chẳng thế thì làm sao cùng lão chủ 'sinh tồn' dọc theo 'con đường gió bụi, giang hồ'? Nó lay hoay -ngó ngược nhìn xuôi- như muốn chứng tỏ với Lão lòng trung thành, bảo vệ 'cái gia tài' của chủ trong chiếc xe đẩy kia.
Trong chiếc xe đẩy kia, không biết bao nhiêu thứ vặt vảnh, nào cái mền bông dơ dáy ố vàng, nào những mớ áo quần cũ bẩn thỉu, vài ba chiếc giày méo mó sờn gót, mấy cái bao đựng lon nhôm, chai nhựa. Những thứ nhôm nhựa lão lượm hàng ngày sẽ gom lại bán cho các nơi tái chế kiếm vài đồng mua thức ăn. Có thể mấy đồng bạc này lão sẽ mua thuốc hút cho qua cơn ghiền cùng cái giá rét mùa đông chăng? Dỉ nhiên tôi không tả hết những thứ này. Đối với một đời sống bình thường, chiếc xe này nó chỉ là một 'đống rác'trước mắt tôi không hơn không kém. Giờ đây 'đống rác' này là mạch sống, là một 'gia tài bất khả phân li' của lão.
GIÁNG SINH TẠI TP SAN JOSE NĂM 2017 ĐHL ĐI VỚI CHÁU NGOẠI
Sợi dây cột chó không được dài cho nó đi xa hơn. Nó chỉ loay hoay, ngửi -ngửi, quanh chiếc xe đẩy như sắp sửa được ăn chút gì? thực ra chẳng có gì cho nó ăn cả. Thỉnh thoảng lão úp hai tay vào mặt nói lảm nhảm những gì không ai nghe rõ. Thực ra chẳng ai để ý tiếng lão nói, chẳng ai màng nhìn lão. Mọi người lo lên xe cho kịp giờ. Nếu mưa, lão có thể ngồi vào chiếc ghế dài trong trạm để tránh. Chẳng ai xua đuổi nhưng lão sẽ tự lo thân phận mình, cố ý ngồi xa hơn để tránh sự khó chịu cho những người đợi xe. hình: con chó 'tốt phước'
Nhìn con chó, tôi thấy tội nghiệp, tuy ở Mỹ mà nó chẳng may mắn. Chẳng bì với mấy con chó 'tốt phước' , được chủ dẫn đi dạo ngày hai buổi. Trời lạnh, những con chó may mắn kia có cái "áo chó " khoác ngoài; trên cổ có người còn đeo thêm cái chuông vàng óng ánh. Sợi dây dẫn chó cũng màu mè thật đẹp! Rõ ràng đó là những con chó nhà giàu, mập mạp đang bước đủng đỉnh theo chủ, bộ lông láng mượt trông phát ham.
" Chó ốm xấu mặt chủ nhà " câu này chỉ đúng cho ai đang có cơm ăn áo mặc, có nhà cửa, có xe cộ chạy đó đây. Bộ lông xơ xác của chú "chó homeless" hôm nay tôi gặp nó cũng tương xứng với bộ áo quần bẩn thỉu hôi hám mà chủ nó đang bận. Lão và con chó, hai 'chủ tớ' vẫn lang thang trong thành phố San Jose này qua bao mùa đông, tôi không biết được? Ngày tháng tới lão sẽ còn hòa mình với "vũ điệu trần gian" dưới 'thiên đưong hạ giới' này, nơi mà hai thái cực sướng -khổtột cùng mãi quyện vào nhau làm thành một khúc ' bi ai ' mãi mãi cho loài người. Khi trời quá lạnh, có những người homeless nằm chết bên lề đường, trên ghế công viên hay xó xỉnh nào đó ở ngoài các hành lang, góc chợ trong thành phố. Bao cái chết vô thừa nhận cạnh những ngôi nhà bên trong có lò sưỡi ấm áp và thức ăn dư thừa? Nhưng từ lâu chẳng ai thống kê. Thiên hạ chẳng còn ai hơi sức đâu động đến những sự thật đau lòng hay khó chịu cho những gì gọi là "lương tâm" này cả. Vấn nạn homeless đã thành bất trị và kinh niên tại các nước giàu có và sự thật này không ai chối bỏ nhưng xã hội vẫn mãi bất lực. Xã hội đã và đang góp tay giúp dịu đi thảm nạn trong đó có những người homeless ngày ngày lang thang trên các nẻo phố nơi quê huơng mới tôi đang ở. Có xã hội nào quá toàn mỹ đâu? nơi đây nền văn hóa mới trách nhiệm cá nhân là cao nhất còn tình gia đình nghĩa vụ bà con là thứ yếu . Bởi thế , một ai đó trong xã hội này khi đã lỡ 'sa chân" thì khó lòng ngoi lên đựơc . Có thể tôi nghĩ đúng, lão già homeless hôm nay tôi đang gặp bên cạnh xe buýt này chỉ một lần "đã lỡ sa chân" vì một vấn đề gì đó và "vết dơ" nó vẫn bị xã hội lưu mãi không cho lão một cơ hội hoàn lương?
Lão già giờ thôi lảm -nhảm. Lại úp mặt,
lão đang ngủ trong lòng hai bàn tay. Có thể lão đang mơ về một tiệc hội linh đình nào. Cũng có thểlão đang mơ về hình ảnh xa xưa khi gia đình đoàn tụ trong đêm Giáng Sinh bên lò sưởi ấm áp. Hồn lão đang bay về một quá khứ thật xa hơn- ngày xưa lão mới ra đời, chỉ là đứa bé dễ thương, đang nằm trong vòng tay ấp yêu của mẹ hiền:
-Ôi sung sướng và êm ấm biết bao!
Chú chó con vẫn ngó láo liên làm bổn phận canh chừng chiếc xe. Thỉnh thoảng nó ngó lão như đợi chia cho một chút bánh nào? Không thấy gì, con chó lấy chân cào cào vào vài mẩu rác cạnh nó, đôi mắt đen nhánh láo liên ra dáng chăm chỉ.
Tôi lên xe buýt, cái trạm xa dần. Dáng ngồi lom khom của lão già homeless, chiếc xe đẩy và con chó xa dần cho đến khi khuất hẳn./.
CHỚ BẢO TA YÊU NHẠC BOLERO DO TÂM HỒN TA QUÁ 'SẾN' MÀ ĐÂY CHÍNH LÀ TIẾNG LÒNG CHÂN THẬT CỦA TA VUI BUỒN SẺ CHIA CHỨ KHÔNG KIÊU KỲ CÁCH BIỆT
TIẾNG LÒNG HAY TÂM TÌNH HÒA ĐIỆU VỚI TÌNH CẢM QUÊ HƯƠNG TRĂN TRỞ QUA BAO THĂNG TRẦM KHỔ ĐAU LỊCH SỬ HAY NỔI THAN THỞ CỦA DÂN MÌNH
TRÚC PHƯƠNG VÀ DÒNG NHẠC BOLERO- NHẠC SĨ KHI RA ĐI "GIA TÀI CHỈ CÒN ĐÔI DÉP"
NHẠC BOLERO NGƯỜI BẠN TRI KỶ CHO TÂM TƯ NGƯỜI VIỆT
by Đinh Hoa Lư
***
Tác giả: Trúc Phương
Buồn vào hồn không tên, Thức giấc nửa đêm nhớ chuyện xưa vào đời Đường phố vắng đêm nao quen một người Mà yêu thương trót trao nhau trọn lời.. Để rồi làm sao quên? Biết tên người quen, biết nẻo đi đường về Và biết có đêm nao ta hẹn hò Để tâm tư những đêm ngủ không yên ..
...
TỪ ĐIỆU VŨ KHÁ XƯA CỦA NƯỚC NGOÀI, nhạc sĩ miền nam đã một thời sáng tác gầy dựng nên rất nhiều bản nhạc Việt Nam có giai điệu bolero bất hũ . Số lượng tình ca trước năm 1975 đa số nằm trong làn điệu Boléro trữ tình, đa cảm dễ gây rung động hồn người.
Ngồi nhớ lại chuyện xưa, nay hơn hai phần ba thế kỷ, dòng nhạc bolero vẫn còn đậm nét, in sâu vào hồn người; nay như một "phép thần kỳ", nhạc bolero bỗng nhiên "vươn mình tỉnh dậy", rồi được mọi thành phần trong xã hội yêu mến thưởng thức một cách đắm say.
Gần năm mươi năm lạnh lùng trôi qua, từ một thời điểm gọi là Tháng Tư Đen 1975 ập đến cho miền nam thân yêu. Nền âm nhạc của VNCH sau đó một thời gian dài mang tiếng là "nhạc Vàng" bị 'kết án cùng cấm kỵ'. Cùng lúc rất nhiều nhạc sĩ khai sinh ra chúng, cùng chung số phận nghiệt ngã trong góc khuất cuộc đời, và không ít nhạc sĩ còn bị lưu đày trong hoàn cảnh tù tội, cách ly!?
Hai ba thập niên trôi qua,chúng ta ngỡ rằng Nhạc Bolero đã "khoác khăn tang" ra đi cùng với cái chết của một nền Cộng Hòa non trẻ. Không ai ngờ Bolero đã sống dậy như một phép hồi sinh từ "chiếc đũa thần" của cảm xúc thật tình của nhân thế!
Các bạn và tôi có thể hỏi tại sao?
Trước tiên do Nhạc Bolero Việt Nam chính là tâm tư, tình cảm chân thành và rất thật của dân mình, nhất là một miền nam từng sống với hai thời Đệ Nhất và Đệ Nhị Cộng Hòa.
Nhạc Bolero Việt là đám mây bao la, bàng bạc bao nhiêu nỗi buồn bay mãi trong bầu trời lộng gió. Bolero là hóa thân cho những tâm hồn câm nín từng chôn chặt tận đáy lòng. Bolero nói giùm cho bao trái tim thổn thức, nhiều tâm sự u buồn và cũng lắm mối tình thanh cao thánh thiện...
Nói sao hết nỗi buồn nước Việt, từng kết tinh thành nhạc Bolero mà người nhạc sĩ từng ươm tơ kết kén để được các danh ca đất Việt với tiếng hát lồng lộng trong không gian đi mãi với thời gian suốt bao chặng đường lịch sử.
Có thể chúng ta đã xưng tụng Bolero quá lời chăng? Nhưng ta thật sự khó tìm ra trong nền âm nhạc hiện nay có thể điệu tân nhạc nào hơn hẳn nhạc bolero về nội dung cùng số lượng khi so sánh với Bolero, người bạn đồng hành cùng tâm hồn người Việt.
Dòng nhạc Bolero Việt là tâm tình chân chất, những xúc động thật lòng của tâm hồn bình dị và rất thật của đời người. Bàng bạc trong dòng nhạc đó có vô vàn hình ảnh của quê hương và tình yêu đất nước, con người. Những tình cảm mộc mạc, chân tình từ chốn đồng quê đến lãng mạn đa tình ở nơi phồn hoa đô hội, nhạc Bolero ghi lại rất thật rất rõ nét và linh động.
Có nhiều lý do để người dân mình thích thưởng thức bolero hơn cả. Nhạc Bolero Việt Nam phần nhiều không lập dị và cách biệt. Tính phổ thông của nó đi từ nhạc và lời khiến thu hút được số đông người nhất là giới bình dân.
Chỉ là nhạc thôi thế mà không có sức mạnh nào ngăn phá được nó? Từ thành phố đến nông thôn, từ làng quê đến chốn đô thành từ ông cán bộ đến người bộ đội từ ông già bà lão đến nam thanh nữ tú hiện nay xem chừng càng lúc càng tha hồ thưởng thức 'nhạc vàng bolero'?
Tại sao một loại nhạc trước đây từng bị gán cho cái tội là 'NHẠC VÀNG' trong một cách nhìn tiêu cực nhất giờ lại vươn dậy với sức sống mãnh liệt đến thế?
Bolero: do nó đã và đang giải tỏa những nỗi lòng của tâm hồn đích thực của người Việt nam. Tính đa sầu đa cảm, hay đúng ra những tang thương truyền kiếp đất nước khiến lòng người hòa điệu với nhạc Bolero. Hoàn cảnh xã hội khiến thế nhân sầu thương ủy mị cũng là nguyên nhân cho người ta thích nhạc Bolero hơn cả. Bolero là cả một trời thương nhớ hay bao tâm tình u uẩn.Bolero sẽ giúp cho nhiều trái tim cùng một nhịp đập, cùng hòa điệu với một tình cảm rất thật của lòng người.
Bolero sẽ song hành với dân tộc chứ không gục ngã. Những bản nhạc bất hũ được các thế hệ tiếp nối và chúng ta càng biết ơn bao nhạc sĩ tài ba đã cống hiến tài năng đã tô bồi cho nền tân nhạc. Văn nghệ và văn hóa trong đó có dòng nhạc Bolero.
Từ những tiếng hát tiếp nối, Bolero chất chứa cả một lâu đài tình cảm nay sống mãi với non sông. Một miền nam tuy đã mất đi mà vẫn còn sống đó, nó sống với tâm hồn dân Việt với những bản tình ca lồng trong điệu nhạc.
Có quá nhiều giọng ca Bolero của một VN trẻ từng bước vào và hưng thịnh suốt hai thập niên đầu của thế kỷ này. Bao nhiêu giọng ca Bolero, dường như chuyên chở những tấm lòng tưởng nhớ đến NGÀY XƯA đã mất?
Càng lúc càng xuất hiện nhiều giọng ca vàng, giúp kho tàng nhạc Bolero miền nam thức dậy, vươn vai cùng sống với thời gian. Người viết lại ước mong sẽ có nhiều nhạc sĩ sáng tác nhạc Bolero mới tiếp nối những nhạc sĩ tài danh nay đà khuất bóng.
Xin cám ơn dòng nhac Bolero và những tài năng đất Việt.
Ảnh các nhạc sĩ (theo thứ tự từ trái sang): - Hàng đầu: Châu Kỳ - Mạnh Phát - Trúc Phương - Lam Phương - Minh Kỳ - Hoài Linh - Hàng thứ 2: Lê Dinh - Anh Bằng - Hoàng Thi Thơ - Duy Khánh - Hoài An - Phạm Mạnh Cương - Hàng thứ 3: Tuấn Khanh - Y Vân - Dzũng Chinh - Anh Việt Thu - Lê Trực - Phạm Thế Mỹ (nguồn: https://amnhac.fm/tannhac...)