Hạ Buồn/ Hòang Oanh
Hồn tôi đó, căn trường nho nhỏ
Nước vôi xanh, bờ cỏ tươi non
Lâu rồi còn thoảng mùi hương,
Chân đi nghe động tới hồn ngây thơ.
đoản văn mừng ngày hội ngộ Nguyễn Hoàng tại QT 24/6/2012
Tháng sáu hè về. Chúng ta sẽ về bên nhau, bên đất trường xưa để cùng ôn lại bao kỷ niệm dấu yêu, đúng bốn mươi năm xa trường, xa bạn. Vắng nhau bốn thập niên, vắng tiếng ve kêu rộn rã trong những lùm phượng hồng lung linh ánh nắng. Khó tìm nơi đất khách quê người những tàng phượng vĩ, đã bao lần gieo vào hồn người bao nỗi luyến lưu . Thơ dại của tuổi học trò ngày xưa đó, kỷ niệm êm đềm nhất đời người, đậm dấu tâm tư thời đi học- thời áo trắng- bút nghiên - sách vở...
Xin về bên nhau, những mái đầu nay bạc trắng tuyết sương ! Bao ngày xa trường xa bạn nay tay bắt mặt mừng. Nói cho thỏa bao nhung nhớ, thân thuơng. Mổi bạn mỗi phương trời xa cách, cùng hẹn nhau hôm nay bên trường cũ, bên mảnh đất xưa dù dấu tích nay đã phôi pha. Ta còn nhìn ra nhau nét nào phảng phất ? hay cùng chạnh lòng tiếc nuối một thuở thanh xuân thoáng qua , vội vàng , như làn gió mơn man trên mặt nước hồ thu! Nhưng có ai tránh được sự tàn phá phủ phàng của thời gian ? Chỉ còn chuyện Nguyễn Hoàng, chuyện của chúng ta hôm nay, hò hẹn về đây là hạnh phúc biết bao ! Rồi chúng ta sẽ chạnh lòng tưởng nhớ mấy đứa bạn, đi chẳng trở về ! Ôi thời gian ! cảnh biển dâu nghiệt ngã, cùng đổi thay nhân thế - nói sao hết bao xúc động trong lòng .
Dòng sông xưa tuy năm tháng vẫn lững lờ trôi qua vùng đất nghèo dẩy đầy kỷ niệm. Sông vẫn trôi sánh bước với thời gian, nhưng bến xưa giờ đây mất dấu. Nhớ biết bao, tiếng trống tan trường, con đường xưa ngập tràn áo trắng. Nhớ mấy tà áo tung bay, cùng nghiêng che vành nón . Thế nhưng tim vẫn đập rộn ràng của mấy kẻ tình si, theo dấu chân ai không bao giờ biết mõi. Thế mới biết , kỷ niệm học trò thật đẹp, đẹp dịu dàng thơ dại, mà chúng ta ai cũng trân trọng lưu giũ ở một góc nào đó trong tâm hồn.
Chuyện của bốn mươi năm ra đi , chuyện của người trở lại, và sau hết chuyện của ngôi trường cũ nay đã không còn, họa chăng vết tích rêu phong ,chịu cảnh phủ phàng nát tan vùi lấp. Thầy bạn năm xưa nay hồi cố huơng. Dù chỉ một ngày, chúng ta sẽ nâng niu , trân trọng ,từng phút giây hạnh ngộ quý giá này, để làm hành trang lên đường lúc chia tay.
Đinh trọng Phúc CHS NH 1965-1972
No comments:
Post a Comment