ON/OFF=AUDIO
Không
hẹn mà gặp, trên mảnh đất miền Nam máu lửa có rất nhiều trẻ em chào đời với tên
gọi Hòa, Bình, Hòa Bình. Hòa Bình là khát vọng của biết bao người làm cha mẹ,
khát vọng đó được gởi gắm vào những cái tên của con cái, mong sao khi con lớn
lên quê hương sẽ không còn chiến tranh.
Chiến
tranh đã lùi xa hơn ba mươi năm, nhưng ánh mắt của Ba trong những chiều của mùa
hè đỏ lửa 1972 nhìn về quê hương Quảng Trị vẫn còn in đậm trong tâm trí tôi,
ánh mắt buồn đau và vô vọng, trong tiếng rền vang của bom đạn Ba như nhìn thấy
mồ mã Ông Bà đang bị xới tung, ở đó có ngôi nhà nơi tổ ấm sum họp của cả gia
đình không còn nguyên một viên gạch.
Chiến
tranh là những đêm ngủ hầm trong vòng tay của mẹ, ôm chặt con vào lòng Mẹ lâm
râm cầu nguyện trong tiếng pháo, mong sao con của Mẹ sáng ngày mai vẫn còn
nguyên vẹn, ôm con vào lòng thân Mẹ nguyện làm bia đỡ đạn cho con nếu không may
vách hầm không còn sức chống đỡ với đạn bom.
Chiến tranh là những ngày lon ton chạy theo mẹ qua không biết bao nhiêu làng mạc phố phường trên mảnh đất miền Nam, dù chưa một lần được học Vật Lý để biết vận tốc âm thanh nhưng tôi đã biết nếu còn nghe được tiếng pháo bay là mình còn sống, biết hố bom là nơi trú ẩn an toàn nhất vì không thể có 2 trái bom rơi trùng một vị trí trong một trận ném bom.
Chiến tranh là những ngày sống lầm than trong trại tị nạn, ở đó cái lon vừa là chén, là tô và cũng là dụng cụ nấu nướng. Sống trong cảnh màn trời chiếu đất nhưng cũng nhờ Trời thương vì trải qua cả cuộc chiến với không biết bao lần phải vào ở trong trại tị nạn mà chúng tôi không một lần đau yếu bệnh tật, trong hoàn cảnh bi đát đó nếu xảy ra bệnh tật thì cũng không biết kêu ai nhờ ai.
Chiến tranh là hình ảnh u buồn khi trở về nhà qua mỗi cuộc chiến, phải bắt tay làm lại từ đầu và phải đi tìm để chôn cất người thân, những ngôi mộ của người chết cứ kéo dài ra mãi mà chiến tranh thì dường như không có dấu hiệu kết thúc, chôn người hôm nay rồi ngày mai không biết ai sẽ chôn mình.
Chiến tranh là thế đó, nên từ trong trái tim ai cũng khắc khoải và mơ ước một ngày Hòa Bình. Rồi ngày đó cũng đã đến ngày 30 tháng 4 năm 1975 trên mảnh đất quê tôi đã không còn tiếng súng, mỗi người chào đón ngày 30 tháng 4 với mỗi tâm trạng khác nhau nhưng cả dân tộc tôi có chung một niềm vui, niềm vui Hòa Bình.
Mừng ngày vui Hòa Bình, niềm vui chung của cả dân tộc, những cậu bé cô bé mang tên Hòa Bình ngày xưa hôm nay đã là những người làm Cha Mẹ, hãy biết và giáo dục cho con cái biết quý yêu Hòa Bình, hãy trân trọng và gìn giữ Hòa Bình để chiến tranh chỉ còn là dĩ vãng.
- Như Trung, Nha Trang
No comments:
Post a Comment