1 HÌNH VẼ TƯỜNG trên phố đông cư dân Mễ tây Cơ, bên đường White Rd thành Phố San Jose do tác giả chụp qua kính xe ngày 8/1/2025
Chào bạn đọc
Nếu du khách vào thăm nước Mỹ nhất là các tiểu bang có đông người gốc Hispanic (Latino) sinh sống chúng ta sẽ thấy nhà cửa ở đây khu đông dân cư gốc Nam Mỹ hay có tranh vẽ trên tường nhà. Khu dân cư gốc Mễ tại thành phố San Jose cũng không ngoại lệ. Tranh vẽ tường là nét văn hóa đặc sắc của cộng đồng dân cư gốc Mễ hay Nam Mỹ nói chung. Không riêng gì trên vách nhà, các bức tường rộng hay một kiến trúc nào đó có cộng đồng dân cư gốc Latino đều có Văn Hóa Vẽ Tường.
Từ mural theo tiếng Tây Ban Nha dùng để chỉ những gì được gắn vào tường. Sau này mural trở thành danh từ theo tiếng Tây Ban Nha- pintura mural là tranh tường
Các họa sĩ gốc Latino còn gọi là muralist/muralista do từ tiếng mural là bức tường và họa phái tranh tường còn gọi là muralism. Các họa sĩ vẽ tường này từng tạo nên nhiều bức tranh khổ lớn trên diện tích rộng như vách nhà lớn hay bức tường dài. Các họa phẩm phần nhiều nói lên nét văn hóa đời sống của người Nam Mỹ. Nét vẽ của họ rất linh động cùng gây nhiều ấn tượng. Song song với văn hóa vẽ tường (mural) cũng có những tác phẩm tự do nhỏ hơn vẽ trên những thứ nhỏ hơn như bảng cổ động, hay những thứ tiện ích bên đường nơi có đông người qua. Tập hợp lại những tác phẩm đó chỉ có ở các tiểu bang có đông người Latino mà thôi.
Chicana / một nghệ thuật phát sinh vào cuối những năm 1960 như một phần của phong trào Chicano, một phong trào chính trị và xã hội quốc gia của các dân tộc Latinh. Được khởi xướng và dẫn đầu bởi các công nhân nông nghiệp, các hoạt động sinh viên, cử tri đảng thứ ba, chủ sở hữu tài trợ đất, và các nhà phê bình về tính cách tàn bạo của cảnh sát. Nghệ thuật Chicana đã được sáp nhập như các nghệ sĩ nữ Mỹ Latinh của Hoa Kỳ và ảnh hưởng đến sự đa dạng văn hóa của Mỹ trên các phương tiện thông tin đại chúng. Nghiên cứu nhằm làm sáng tỏ các nghệ sĩ Chicana và Latina có thể chuyển sang phong trào nữ quyền và nghệ sĩ của Chicana, ví dụ, các phong trào giải phóng, các nữ quyền trong các nhóm Mujeres Muralistas và Co-Madres artistas đã đóng góp buổi biểu diễn của họ bằng tranh tường và tranh cá nhân để xác nhận căn cước Latina (phụ nữ Latinh) trong khối Latino (đàn ông gốc Latinh) để phản đối quyền chủng tộc thượng đẳng (bá chủ) ở Hoa Kỳ. Đặc biệt, họ sẽ được sáp nhập vào lá cờ trong phong trào Chicano kêu gọi công bằng xã hội. Nghệ sĩ Latina ở Hoa Kỳ rất nhiều; phần lớn trong số họ có trình độ đại học và muốn có khả năng đấu tranh cho quyền của phụ nữ và phục vụ phong trào nữ quyền. Ngoài ra, các nghệ sĩ nữ quyền Chicana đã tuyên bố khá sâu sắc về các vấn đề xã hội, chủng tộc, giai cấp, giới tính và các tính gia trưởng hàm chứa trong các bức tranh. Do đó, họ sử dụng các tác phẩm trực quan để mô tả ý tưởng của họ chống lại lý thuyết nam quyền bá chủ ngay trong nhà thờ. Một số tác giả chỉ trích rằng họ phản đối các khuôn mẫu thương mại truyền thống của phụ nữ Latina ngay cả khi họ gặp phải các cộng đồng của họ. Mặc dù các nghệ sĩ Chicana bị giới hạn trong khi quyền nam giới còn làm chủ, họ vẫn cố gắng hết sức để xác nhận danh tính của mình trong các vấn đề giới tính, giống, chủng tộc và thậm chí trong giáo dục.
Dr. Maria Ochoa and her Book
A- Hai nhóm Chicana tại Bắc California cùng Hoạt Động Nghệ Thuật Hội Họa
Mujeres Muralistas & Co-Maderes Artitstas
Bên cạnh Latinoamerica và Para el Mercado, hai bức tranh đáng chú ý khác là Rhomboidal Parallelogram và Fantasy World for Children. Rhomboidal được Mendez, Perez, Rodriguez và Hernandez vẽ. Bức tranh tường này được vẽ qua sáu tầng họa, cao 10 feet và dài 13 feet. Nó được trưng bày tại Liên hoan Nghệ thuật San Francisco vào năm 1975. Tiếp theo, Fantasy World for Children được vẽ ở Mini-Park cách La Galeria de La Raza trên Balmy Alley một khu nhà. Perez, Carrillo và Rodriguez cùng hợp tác cùng tạo ra bức tranh này. Những nữ họa sĩ trên vẽ lên một địa hình kỳ diệu có trẻ em màu sắc, báo đốm và khủng long, rắn, chim hồng hạc, rùa biển, vv (Ochoa 2003, 54-55). Tác giả Ochoa đã mô tả, Latinoamerica và ba tập thể họa sĩ khác xứng đáng được coi là một “Lễ Mừng hơn là chỉ phê bình về văn hóa Latina / Latino ” (Ochoa 2003, 53); Các họa sĩ đó cũng mong muốn thể hiện tinh thần của trong gia đình Latina / Latino khi mà những nỗ lực, năng lực và vai trò của người phụ nữ Mexico xứng đáng được vinh danh và để lại di sản qua tác phẩm . Mặc dù những bức này dần dần biến mất do những thay đổi chủ nhà, từng người trong số họ đã tham gia vào các phong trào nghệ thuật Chicano để giữ cam kết cùng tăng cường khả năng sáng tạo của họ cho nữ quyền Chicana trong dòng chính. Cuối cùng, bằng tinh thần sùng kính và khả năng sáng tạo như trong bản tuyên ngôn của họ "chúng tôi cống hiến cho bạn màu sắc chúng tôi kiến tạo", các bức tranh tường Mujeres đã hoàn thành cùng phổ biến rộng rãi cũng như chưa có ai đánh giá thấp tinh kiên trì chịu đựng của họ.
YOUTUBE WHEN MURALISTAS BOOMING IN SFO
Cách đây hơn nửa thế kỷ tại San Francisco còn tồn tại rất nhiều họa phẩm về tranh tường nổi tiếng nhưng do kiến trúc và xây dựng mới nên các tác phẩm đó đã bị phá bỏ không ai giữ lại được.
Văn hóa vẽ tường của người Mễ tây Cơ và phong trào đấu tranh nữ quyền (Chicana) của nữ họa sĩ gốc Mễ ra sao? Mời bạn đọc tiếp tục ...
TỪ TRUYỀN THỐNG TRANH VẼ TƯỜNG MURAL ĐẾN PHONG TRÀO CHICANA CỦA NỮ HỌA SĨ MỄ TÂY CƠ TẠI HOA KỲ
The original mural painted by Mujeres Muralistas on Balmy Alley. SFO
Photo: Patricia Rodriguez
tác phẩm này tại San Francisco cũng như các tác phẩm tiếp dưới nay đã không còn tồn tại (do nhà cửa kiến trúc đã phá đi khi xây dựng lại)
I- Tóm Tắt
Phong trào nghệ thuật Chicano (Chicana) hay người Mỹ gốc Mễ tây Cơ xuất hiện tại Hoa Kỳ trong những năm 1960 và 1970 để đấu tranh cho công bằng xã hội và phản đối sự kỳ thị chủng tộc. Bên cạnh đó, các nữ họa sĩ Chicana từng thể hiện tài năng của họ thông qua tập thể, tranh tường, và các bức tranh cá thể từ nhóm và cá nhân để xác nhận danh tính trong cộng đồng và dòng chính của Mỹ. Họ dần dần phát triển hoạt động nghệ sĩ thành Phong trào Nghệ thuật Chicana nhằm đấu tranh cho tự do ngôn luận. Trong một xã hội Người Mỹ có truyền thống thống trị cũng như truyền thống nam giới là chủ nhân ông, các Chicana này từng cố gắng hết mình cho các tác phẩm nghệ thuật và liên tục ảnh hưởng đến cộng đồng và toàn quốc. Chuyện trước tiên các nữ họa sĩ gốc Mễ (Latina) tạo tranh tường là chuyện quan trọng trong cộng đồng người Mỹ Latinh; thứ hai, mọi người cần biết về các hoạt động của Latina trong các tác phẩm nghệ thuật. Từ những tác phẩm nghệ thuật được trưng bày bởi các nhóm như Mujeres Muralistas và Co-Madres Artistas ở California và các nghệ sĩ riêng trên khắp đất nước, chúng ta được biết rất nhiều nghệ sĩ học thuật Chicana đã làm việc không mệt mỏi cho sự bình đẳng chủng tộc cũng như phong trào nữ quyền Chicana. Chúng ta cũng biết rằng họ phổ biến đều có niềm tin tôn giáo sâu sắc. Tuy thế, các nghệ sĩ Chicana hiện đại thường phản đối quyền thống trị của giới tính truyền thống qua các tác phẩm nghệ thuật. Tuy nhiên, người Mỹ Latin đã tiến hành tranh đấu xã hội thông qua các đối tượng tôn giáo tượng trưng và những hình ảnh thiêng liêng đã giúp các yếu tố bổ sung cho nghệ thuật Mỹ. Cuối cùng, các nghệ sĩ của Chicana đã xác nhận những quan điểm cùng giới tính của họ bằng tài năng của họ trong nghệ thuật. Trong thực tế, hầu hết họ có bằng cấp cao trong các trường cao đẳng nghệ thuật và có thực tài trong các tác phẩm nghệ thuật những thứ sẽ hỗ trợ cho các phong trào nữ quyền trong tương lai.
II- TẠI SAO PHONG TRÀO NGHỆ THUẬT VẼ TƯỜNG CHICANA XUẤT HIỆN
Chicana / một nghệ thuật phát sinh vào cuối những năm 1960 như một phần của phong trào Chicano, một phong trào chính trị và xã hội quốc gia của các dân tộc Latinh. Được khởi xướng và dẫn đầu bởi các công nhân nông nghiệp, các hoạt động sinh viên, cử tri đảng thứ ba, chủ sở hữu tài trợ đất, và các nhà phê bình về tính cách tàn bạo của cảnh sát. Nghệ thuật Chicana đã được sáp nhập như các nghệ sĩ nữ Mỹ Latinh của Hoa Kỳ và ảnh hưởng đến sự đa dạng văn hóa của Mỹ trên các phương tiện thông tin đại chúng. Nghiên cứu nhằm làm sáng tỏ các nghệ sĩ Chicana và Latina có thể chuyển sang phong trào nữ quyền và nghệ sĩ của Chicana, ví dụ, các phong trào giải phóng, các nữ quyền trong các nhóm Mujeres Muralistas và Co-Madres artistas đã đóng góp buổi biểu diễn của họ bằng tranh tường và tranh cá nhân để xác nhận căn cước Latina (phụ nữ Latinh) trong khối Latino (đàn ông gốc Latinh) để phản đối quyền chủng tộc thượng đẳng (bá chủ) ở Hoa Kỳ. Đặc biệt, họ sẽ được sáp nhập vào lá cờ trong phong trào Chicano kêu gọi công bằng xã hội. Nghệ sĩ Latina ở Hoa Kỳ rất nhiều; phần lớn trong số họ có trình độ đại học và muốn có khả năng đấu tranh cho quyền của phụ nữ và phục vụ phong trào nữ quyền. Ngoài ra, các nghệ sĩ nữ quyền Chicana đã tuyên bố khá sâu sắc về các vấn đề xã hội, chủng tộc, giai cấp, giới tính và các tính gia trưởng hàm chứa trong các bức tranh. Do đó, họ sử dụng các tác phẩm trực quan để mô tả ý tưởng của họ chống lại lý thuyết nam quyền bá chủ ngay trong nhà thờ. Một số tác giả chỉ trích rằng họ phản đối các khuôn mẫu thương mại truyền thống của phụ nữ Latina ngay cả khi họ gặp phải các cộng đồng của họ. Mặc dù các nghệ sĩ Chicana bị giới hạn trong khi quyền nam giới còn làm chủ, họ vẫn cố gắng hết sức để xác nhận danh tính của mình trong các vấn đề giới tính, giống, chủng tộc và thậm chí trong giáo dục.
Lý thuyết để áp dụng cho phân tích phê phán trong nghiên cứu là gì?
Đầu tiên, một loạt các thuật ngữ chính liên quan đến nghiên cứu nên được xác định; ví dụ, những bức tranh tường và hình ảnh lớn của Chicano và Chicana - một bức tranh lớn được vẽ hoặc dán trực tiếp lên tường hoặc trần nhà, Mujeres Muralistas - nhóm các nghệ sĩ Latina và Chicana biểu diễn chính thức trước công chúng vào năm 1974. Tổ chức mô hình thành phố, Co-Madres Artistas - tổ chức tập thể nghệ sĩ Chicana có trụ sở tại Sacramento và do Lerma Barbosa đứng đầu với những người khác như Carmel Castillo, Laura Llano, Mareia de Socorro và Helen Villa, và Lucy Montoya Rhodes, Latinoamerica - bức tranh tường được họa sĩ Mujeres Muralistas vẽ năm 1974 tại Francisco, Đức Mẹ - một bức ảnh kỹ thuật số dựa trên ảnh nhỏ của Alma Lopez năm 1999 đã gây ra một tranh cãi lớn ở Santa Fe, New Mexico vào năm 2001, Đức Trinh Nữ Guadalupe - được vẽ bởi các nghệ sĩ như Ester Hernandez, Yolanda Lopez, Alma Lopez đại diện khác với nguồn gốc. Những thuật ngữ này được trích xuất từ các nguồn nghiên cứu của tôi (DHL) bao gồm sách và trong các bài báo trong cơ sở dữ liệu của Thư viện King ở San Jose. Đầu tiên, tôi sẽ sử dụng những cuốn sách được xuất bản bởi các học giả đã giảng dạy tại các trường học hoặc tại các trường đại học. Tiếp theo, tôi sẽ sử dụng các bài báo được viết bởi các học giả và được xuất bản trong các cơ sở dữ liệu của Thư viện Đại học Bang San Jose. Mọi bài viết đều được kiểm tra chéo. Thứ ba, khán giả của nghiên cứu này sẽ là Giáo Sư lớp của tôi, người làm việc trong Khoa Khoa học Xã hội tại Đại Học San Jose và các bạn đồng nghiệp là bạn học của tôi.
Dr. Maria Ochoa and her Book
Những cuốn sách được sử dụng trong nghiên cứu sẽ là những nguồn chính. Đầu tiên, đó là Creative Collectives: Chicana Họa sĩ làm việc trong cộng đồng được xuất bản vào năm 2003 bởi Maria Ochoa hiện là giáo sư khoa học xã hội tại Đại học bang San Jose. Cuốn sách tiếp theo là nghệ thuật Chicana và Chicano được xuất bản năm 2009 bởi Carlos Francisco Jackson hiện là trợ lý giáo sư trong Chương trình nghiên cứu Chicana / o và là Giám đốc Trung tâm nghệ thuật cộng đồng ở Woodland, California.
Ngoài ra, tôi sẽ trích xuất một số bài báo thông qua cơ sở dữ liệu của thư viện của Đại học bang San Jose. Thư viện King là một thư viện của Đại học bang San Jose sử dụng OmniFile Full Text Mega một cơ sở dữ liệu cung cấp một loạt các nguồn tài nguyên nghiên cứu. Cơ sở dữ liệu rất hữu ích cho các nghiên cứu về nghiên cứu của phụ nữ, nghiên cứu dân tộc, nghệ thuật, giáo dục, khoa học xã hội và nhiều lĩnh vực khác. Đối với nghiên cứu của tôi, tôi sẽ tập trung nghệ thuật và khoa học xã hội để tìm kiếm các bài báo có liên quan. Những bài báo liên quan này được viết bởi các tác giả đã phân tích, xem xét cho các nghệ sĩ Chicana và Latino / một phong trào nghệ sĩ bằng cách trình bày trực quan từ cuối những năm 1960 đến năm 2000. Hầu hết các bài viết này được sử dụng để gọi cho các khuôn mẫu Chicana và các tình dục Chicana phản đối các hiệu ứng chính trị và truyền thống. Cuối cùng, khán giả tham gia nghiên cứu này sẽ là lớp của tôi và cuối cùng là giảng viên khóa học.
Giảng viên khóa học của tôi sẽ là người cố vấn, hướng dẫn và cũng là người phê điểm cho bài nghiên cứu này. Giáo sư Maria Ochoa tùng sự tại Khoa Khoa học Xã Hội tại Đại Học SJSU cùng dạy ba khóa học khác gồm Phụ Nữ -Chủng Tộc & Giai Cấp, Thực tập Sinh, và Phụ Nữ và Dân Tộc Thiểu Số trong Khoa Khoa học Xã hội. Bà đã xuất bản thêm hai cuốn sách bao gồm Hãy Lên Tiếng: Phụ Nữ Da Màu Hãy Phản ứng với Bạo Lực, Bản Sắc trong Biểu Hiện Sáng Tạo - đồng biên tập với Barbara K. Ige, xuất bản năm 2008.
III- MONG MUỐN DUY NHẤT VÀ CHỦ YẾU CỦA CÁC NỮ HỌA SĨ CHICANA LÀ XÁC ĐỊNH TÍNH DANH TRONG XÃ HỘI HOA KỲ
A- Hai nhóm Chicana tại Bắc California cùng Hoạt Động Nghệ Thuật Hội Họa
Mujeres Muralistas & Co-Maderes Artitstas
Lịch sử về nữ họa sĩ gốc Latina tại California từng tự hào về hoạt động của hai nhóm có tên là Mujeres Muralistas và Co-Maderes Artitstas, các nhóm nữ họa sĩ Latin này từng đóng góp tranh tường, tranh vẽ trên tường, ở các vùng Oakland, San Francisco, Bay Area và Sacramento Valley. Theo Giáo Sư Maria Ochoa tác giả cuốn Creative Collectives: Chicana -Họa Sĩ Làm Trong Cộng đồng, những Chicanas này từng sử dụng tác phẩm nghệ thuật để phục vụ ý tưởng của họ nhằm phản đối tệ nạn“ bá chủ trong văn hóa chính thống” (Ochoa 2003, 1). Hơn nữa, Ochoa mô tả hoạt động của họ là mong muốn tiết lộ lai lịch bằng cách tự thể hiện tài năng trong dòng chính của xã hội Mỹ. Tuy nhiên, “sự kiên trì”, (Ochoa 2013, xv) là phẩm chất quan trọng nhất cho họ có được các tác phẩm nghệ thuật gây nhiều chú ý ở California cùng một số tiểu bang khác tại Hoa Kỳ. Tài năng của họ từng được công chúng thưởng lãm trong những buổi triển lãm công cộng, ví dụ, Art/Women/California, 1950-2000: Parallels and Intersections,, triển lãm tại Bảo tàng Nghệ thuật San Jose vào năm 2002. Trong sự kiện này, có khá nhiều họa sĩ Chicana tài năng như Irene Perez, Patricia Rodriguez và Ester Hernandez tham dự với gần một trăm nữ họa sĩ khác (Ochoa 2003, xvi). Qua các cuộc triển lãm công cộng, giúp họ trở nên nổi tiếng trong cộng đồng, tiểu bang, cũng như quốc gia. Những thành công này gây tiếng tăm vang dội khắp nơi cùng lót đường cho họ tiến lên trong phong trào nữ quyền Chicana giúp họ có thêm quyền năng của một “vị thần bản địa”(indigenous deity) nhưng có thể đe dọa “ Công giáo La Mã chính thống” (Ochoa 2003, xvi).
Nhằm hòa nhập vào phong trào giải phóng, các Chicana phải thống nhất với nhau để đấu tranh chống lại quyền bá chủ nam giới, một hệ thống giai cấp truyền thống trong văn hóa Latino. Theo Ochoa: Cesar E. Chavez, một nhà tổ chức lao động tiếng tăm của công đoàn, các dân tộc thiểu số thống nhất ở California từng quan tâm tăng cường vai trò quan trọng của Chicanas. Thật không may, nam giới trong phong trào Chicano không quảng bá những lợi thế này để phát triển Phong trào Giải phóng. Quyền làm chủ của nam giới lại là truyền thống chính để chống lại Chicanas giúp sức cho phong trào Latino/Latina. Dr. Ochoa phân tích điểm yếu này như sau:
Khoảng vật chất và đại diện phân bổ cho Chicanas chỉ cho ra một loạt vai trò hạn chế, chủ yếu liên quan đến các vấn đề gia đình, đặc biệt với việc phục vụ nhu cầu cho đàn ông mà thôi. Chicana, họ từng đặt vấn đề về này do phong trào phải chịu đựng những hậu quả của việc phân biệt nữ quyền khi họ bị dán cho những cái nhãn như vendidas (đồ để bán ) hoặc agabachadas ( tức giận). (Ochoa 2003, 18)
Định Kiến về phái tính từng là những trở ngại liên tục cho phong trào Chicanas hoạt động cho phong trào cùng ngăn chặn các phê phán về nữ quyền. Các nhà hoạt động như Doleres Huerta, Enriqueta Longeaux Vasquez và Marta Cotera, cũng là các học giả và các nhà báo, những người phê phán về sự thống trị nam giới từng ngự trị trong phong trào Chicano. Hơn nữa, các nhà tranh đấu cho nữ quyền Chicana đã lên tiếng chống lại người đã cấm Chicanas trong “vị trí kép” của họ (Ochoa 2003, 19). Thật vậy, Chicanas có khả năng đấu tranh cùng lúc trong “trong hai vấn đề”(duality) như Nieto Gomez tuyên bố, “Tôi ủng hộ cộng đồng của tôi và tôi không bỏ qua những người phụ nữ trong cộng đồng của tôi” (Ochoa 2003, 19). Như thế, hai nhóm Mujeres Muralistas và Co-Madres Artistas có thể phù hợp với hai vị trí nữ quyền.
Trong những năm 1970, có nhiều nữ họa sĩ Mexico tuyên bố mình là những người vẽ tranh tường, những người nhiệt tình quan tâm đến bức tranh trên tường từng được mệnh danh là tranh tường (mural). Theo Tác Giả Ochoa bà cho rằng; Graciela Carrillo, Irene Perez và Patricia Rodriquez, những nghệ sĩ cốt lõi này đã vẽ nhiều bức tranh nổi bật như Latinoamerica, Para el Mercado và Rhomboidal Parallelogram. Những tranh này được khán giả thưởng thức và đánh giá cao trong các cuộc triển lãm. Trong thực tế, tranh tường được tạo ra qua sức lực cống hiến và nhiệt tình của những nghệ sĩ Chicana như TS Ochoa mô tả:
Các vấn đề về hậu cần kỹ thuật và quan hệ đại diện cho tranh tường, kết hợp với sự tương tác cá nhân sắc sảo giữa các họa sĩ, góp phần vào quá trình giao tiếp ngày càng mở rộng… bình luận đang diễn ra khi khán giả phản ứng ra sao với tranh tường cùng thể hiện thích và không thích, mối quan tâm về độ chính xác trong chi tiết và các đề xuất hoặc bổ sung của khan giả giúp cho tác phẩm. (Ochoa 2003, 34)
Rõ ràng, các Chicanas đầu tư quá nhiều nỗ lực cho một vai trò đa dạng trong từng dự án; ví dụ, tác phẩm nghệ thuật của họ phải đối phó với mọi điều kiện thời tiết, điều kiện vật lý để xử lý công việc như leo núi, mang, vượt qua giàn giáo nguy hiểm và lắp ráp hoặc tháo dỡ. Hơn nữa, họ phải sở hữu một số kỹ năng để thích ứng với nhu cầu của thực phẩm, âm nhạc, khiêu vũ và cách lựa chọn phước lành hoặc lời cầu nguyện trong triển lãm. Nói chung, những nghệ sĩ Chicana này từng hấp thụ được nền giáo dục cao về nghệ thuật đối với những tác phẩm phức tạp như vậy; ví dụ, nhóm nòng cốt của Muralistas đã theo học trường Cao đẳng Nghệ thuật ở San Francisco trước khi tạo ra những bức tranh kia.
Nhóm danh họa nồng cốt Chicana này cũng làm việc dựa trên sự hợp tác và giúp đỡ lẫn nhau để mở rộng hoạt động cho phong trào nữ quyền. Họ tạo ra bản tuyên ngôn thể hiện như một gương mặt mới của một phong trào khác hơn là một nhóm họa sĩ Chicana thôi. Đối với khía cạnh này, TS Ochoa giải thích, “Ngôn ngữ kết luận của tuyên ngôn này là: Chúng tôi cống hiến cho quý bạn màu sắc mà chúng tôi thực hiện ”, đáng chú ý vì nó gợi ra truyền thống La Mã của Mexico,” (Ochoa 2013, 37); hơn nữa, thông qua các cuộc phỏng vấn trong các chuyến thăm triển lãm, Ochoa đã lưu ý rất nhiều chi tiết về Mujeres Muralistas; ví dụ, họ mở rộng bức tranh tường bắt đầu vào năm 1973 tại Balm Alley ở Bay Area, nơi nó trông giống như một tượng đài bao gồm nhiều bức tranh tường. Ngoài ra, còn có một địa điểm khác tại Khu Mission ở San Francisco. Kết quả cho đến năm 1993, sáu mươi lăm bức tranh tường trong một khu vực của hai mươi bảy khu nhà có thể được nhìn thấy trên Balm Alley và Mission District. Các Mujeres Muralistas dần dần mở rộng kích thước của nó của các tác phẩm bằng cách kết hợp nỗ lực cá nhân với nỗ lực hợp tác cho bức tranh tường to lớn; ví dụ, Latinoamerica được nhóm Mujeres Muralistas vẽ vào năm 1974 bằng acrylic trên khối xây với kích thước 20 'x 76' và Para el Mercado được hoàn thành vào năm 1974 với acrylic trên gỗ ở kích thước 24 'x 76' (Ochoa 2003, 96-102).
Latinoamerica
The Mission District may be ethnically mixed, but the Inner Mission (roughly the area from Potrero on the east to Dolores Street on the west, and Chavez Street on the south to 20th or 21st Street on the north) is dominated by Latino culture [by Timothy W. Drescher]
Bên cạnh Latinoamerica và Para el Mercado, hai bức tranh đáng chú ý khác là Rhomboidal Parallelogram và Fantasy World for Children. Rhomboidal được Mendez, Perez, Rodriguez và Hernandez vẽ. Bức tranh tường này được vẽ qua sáu tầng họa, cao 10 feet và dài 13 feet. Nó được trưng bày tại Liên hoan Nghệ thuật San Francisco vào năm 1975. Tiếp theo, Fantasy World for Children được vẽ ở Mini-Park cách La Galeria de La Raza trên Balmy Alley một khu nhà. Perez, Carrillo và Rodriguez cùng hợp tác cùng tạo ra bức tranh này. Những nữ họa sĩ trên vẽ lên một địa hình kỳ diệu có trẻ em màu sắc, báo đốm và khủng long, rắn, chim hồng hạc, rùa biển, vv (Ochoa 2003, 54-55). Tác giả Ochoa đã mô tả, Latinoamerica và ba tập thể họa sĩ khác xứng đáng được coi là một “Lễ Mừng hơn là chỉ phê bình về văn hóa Latina / Latino ” (Ochoa 2003, 53); Các họa sĩ đó cũng mong muốn thể hiện tinh thần của trong gia đình Latina / Latino khi mà những nỗ lực, năng lực và vai trò của người phụ nữ Mexico xứng đáng được vinh danh và để lại di sản qua tác phẩm . Mặc dù những bức này dần dần biến mất do những thay đổi chủ nhà, từng người trong số họ đã tham gia vào các phong trào nghệ thuật Chicano để giữ cam kết cùng tăng cường khả năng sáng tạo của họ cho nữ quyền Chicana trong dòng chính. Cuối cùng, bằng tinh thần sùng kính và khả năng sáng tạo như trong bản tuyên ngôn của họ "chúng tôi cống hiến cho bạn màu sắc chúng tôi kiến tạo", các bức tranh tường Mujeres đã hoàn thành cùng phổ biến rộng rãi cũng như chưa có ai đánh giá thấp tinh kiên trì chịu đựng của họ.
Trong khi nhóm Mujeres Muralistas có nền giáo dục cao về nghệ thuật tổ chức triển lãm thành công tại San Francisco và Bay Area, nhóm Co-Madres Artistas đã thành công trong hơn 50 triển lãm suốt quá trình mười năm từ 1992 đến 2002. Làm việc chung hay tập đoàn, họ dự định thực hiện nhiều cuộc triển lãm tập thể trong một năm. Sự hợp tác đã giúp nhóm "giảm bớt áp lực" khi so với các cuộc triển lãm cá nhân (Ochoa 2003, 80). Nhóm này sống quanh Sacramento và được Irma Lerma Barbosa đạo diễn. Nữ họa sĩ của tranh Các Chiến binh của Ngày Mới và Chiapas Madonna, được trình bày như những bức tranh nổi tiếng của cô. Theo Ochoa, Barbosa có sáu nghệ sĩ Chicana khác là những người tham gia của cô trong nhóm muralistas cho triển lãm vào mùa đông năm 1992. Tương tự như Mujeres Muralistas, Aritistas Co-Madres dành riêng cho cộng đồng với bản tuyên ngôn là "Chúng tôi dành cho cộng đồng" , họ nhắm đến sự thành công dựa trên sự tham gia cho sự tham gia của xã hội đối với từng kỹ năng cá nhân; ví dụ, mặc dù Lucy Montoya Rhodes không phải là một nghệ sĩ, kỹ năng hành chính của cô đã mang lại lợi ích cho nhóm triển lãm đầu tiên vào năm 1992. Hơn nữa, nhóm này sở hữu những lợi thế do chất lượng tự lực; ví dụ, Co-Madres Artistas đã tìm ra cách để tăng vốn bằng cách gửi nhiều tài liệu quảng cáo để mở rộng triển lãm. Rõ ràng, chúng thuộc về nhau để thành công chung trong tranh tường và tranh cá nhân của họ; ví dụ, mỗi năm họ đã thành công trong năm cuộc triển lãm tập thể; hơn nữa, làm việc cùng nhau, họ tránh không có khả năng và áp lực của triển lãm cá nhân để xử lý các công việc phức tạp hơn để hoàn thành đúng thời hạn. Tác phẩm nghệ thuật của họ đã thành công cảm ơn sự đóng góp của Rhodes, người quản lý khéo léo cho nhóm như Castillo nhớ lại, “Cô ấy là một chất keo giữ chúng tôi lại với nhau. Cô đã làm rất nhiều rồi. Cô ấy vẫn làm. Cô ấy gọi cho chúng tôi và hỏi cô ấy có thể làm gì ”(Ochoa 2003, 81). Vì vậy, công đoàn là rất quan trọng đối với hoạt động của họ, và sự hợp tác là sức mạnh để họ tiếp tục triển lãm nghệ thuật cho đến năm 2002.
IV- PHONG TRÀO TRANH ĐẤU CỦA CHICANA CHO NỮ QUYỀN VÀ PHÁI TÍNH
Chúng ta có thể đặt câu hỏi về động lực nào giúp các nhóm Chicana hoạt động trong tình trạng thiếu tài chính. Theo Carlos Francisco Jackson, tác giả cuốn Chicana and Chicano Art, các Chicana mong muốn trở thành các nhà tranh đấu cho nữ quyền trong mục đích “phá vỡ các tiêu chuẩn và khuôn mẫu xã hội” (Jackson 2009, 114) thay cho sinh hoạt các hoạt động cho lợi ích gia đình.Thứ hai, các họa sĩ này muốn đấu tranh chống lại một lý thuyết nghịch lý mà các nam họa sĩ gốc Mễ hay Chicanos nói hỗ trợ cho công cuộc loại bỏ áp bức chủng tộc trong xã hội Mỹ, nhưng các Chicanos lại từ chối hợp tác với Chicanas. Hơn nữa, nữ quyền Chicana muốn phản đối những gì Chicanos đã làm suy yếu họ. Jackson đưa ra một ví dụ trong cuộc Thập Tự Chinh cho Hội nghị Giải phóng Thanh niên đầu tiên của Công lý vào năm 1969, một số Chicanas đã phản đối sự bình đẳng tình dục trong hội nghị; đặc biệt, họ yêu cầu chấm dứt "machismo", người từng tấn công Chicanas với các từ ngữ tiêu cực là "Phụ nữ Libbers" (quá tự do) hoặc "aggringadas" (kẻ hung hản) và coi Chicanas là "kẻ thù", hoặc là ‘kẻ phản bội” (Jackson 2009, 114). Đã đến lúc Chicanas lên tiếng do họ đã chịu đựng cùng một lúc vấn đề kỳ thị chủng tộc trong dòng chính cùng sự thống trị của nam giới theo truyền thống dân tộc họ. Alica Gaspar de Alba một học giả Chicana giải thích rằng các nữ quyền cấp tiến, tự do và chủ nghĩa Mác trong phong trào giải phóng phụ nữ tầng lớp trung lưu được đặt tên là nữ quyền da trắng vì họ coi nữ quyền Chicana là “hình thức nữ quyền thế giới thứ ba” (Jackson 2009, 114). Khuôn mẫu này đã khiến các nhà tranh đấu nữ quyền Chicana coi giai cấp và chủng tộc như những vấn đề quan trọng khi họ nhận ra lai lịch của họ gắn liền với “ngôn ngữ và văn hóa, quốc tịch và quyền công dân, cùng quyền tự chủ và lựa chọn” (Jackson 2009, 114).
Fantasy World for Children
Các Chicana thích nhấn mạnh vị trí trung tâm qua các tranh tường. Tuy nhiên, có vài lúc họ xác nhận lai lịch nào là trái ngược với các tiêu chuẩn truyền thống. Quan sát bức Latinoamerica, Tiến Sĩ Ochoa nhận xét bức tranh Chicana đã đưa phụ nữ vào vai “vai trò trung tâm trong toàn cảnh bức tranh ” (Ochoa 2003, 50). Bà giải thích thêm tranh gần như cho thấy một cảm giác mới hơn trong hình ảnh về phái tính Chicana. Nó ngụ ý một cuộc nổi dậy nào đó trong hình ảnh. Ngoài ra, bức bích họa này cũng cho thấy một phạm vi mới của pha trộn sắc tộc Latina / Latino với nguồn gốc Châu Phi. Tác giả Ochoa lưu ý bức tranh có một chút ý thức của người đồng tính nam và đồng tính nữ; tuy nhiên, bà kết luận nó thể hiện cách biểu đạt thẩm mỹ của Chicanas một cách hòa bình. Cuối cùng, các Chicana quay sang phe đối lập chống lại định kiến truyền thống; ví dụ, về La Malinche, người được cho là một phụ nữ phản bội trong văn hóa Mexico và về Eva, người được xem là tội lỗi trong quan niệm Kitô giáo (Jackson 2009, 115). Theo Jackson, La Malinche là một nô lệ Aztec, người phục vụ người chinh phục Tây Ban Nha Hernan Cortes, là một thông dịch viên, một cố vấn và thậm chí là một người yêu. Cô có một con trai với Cortes. Tuy nhiên, sau cuộc cách mạng Mexico, cô được cho là kẻ phản bội trong văn hóa Mexico. Bị ảnh hưởng bởi câu chuyện, Santa Barraza một nghệ sĩ Chicana vẽ một số bức tranh bảo vệ La Malinche chống lại khuôn mẫu; ví dụ, ở La Machinche, bà ngụ ý Machinche là một “người hào phóng và tha thứ, đã nuôi dưỡng và nuôi dưỡng một chủng tộc mạnh mới, một người lai Mỹ” (Jackson 2009, 115). Ý tưởng tranh luận ngụ ý trong bức tranh này được sử dụng để gặp phải hệ thống phân cấp cho đàn ông đó là một sự đàn áp kinh niên đối với phụ nữ Mexico. Hơn nữa, vào giữa thập niên 1970 các Chicana khác từng sử dụng tranh để phản đối những định kiến đối với phụ nữ Mexico và phụ nữ Mỹ gốc Mexico trong tôn giáo. Hai nữ họa sĩ Yolanda Lopez và Ester Hernandez chính hai hình ảnh nổi bật của phong trào nghệ thuật Chicana. Họ từng vẽ lại Đức Trinh Nữ Guadalupe một cách khác trong những hình ảnh tích cực để khuyến khích phụ nữ Mexico phá vỡ các bó buộc truyền thống trong nhiệm vụ và kỳ vọng của phụ nữ Latin.
Jackson giải thích:
Trong phần đầu tiên, Lopez thể hiện mình là Trinh Nữ, chạy với khuôn mặt tươi cười của cô dựng lên, trái ngược với tư thế trang nghiêm và truyền thống của Đức Trinh Nữ. . . .Lopez mô tả bản thân mình đang nắm chặt một con rắn trong khi bước vào và nghiền nát thiên thần, người mà Lopez đã mô tả như một biểu tượng của chế độ gia trưởng. (Jackson 2009, 117)
Tương tự, Betty LaDuke trong nghiên cứu nữ tính, bà đã kiểm tra tác phẩm nghệ thuật Latina của Yolanda Lopez ngụ ý phá vỡ các bó buộc truyền thống và tranh đấu để truyền đạt cảm xúc với các quan niệm xã hội. Tác giả này nói thêm rằng nghệ thuật của Yolanda Lopez được “thúc đẩy bởi tình yêu, giận dữ và cảm giác trớ trêu” (LaDuke 1994, 117). Tương tự như các hoạt động của các nữ họa sĩ trường phái Mujeres Muralistas, Yolanda Lopez thấy cuộc sống nghệ thuật của mình có xu hướng đến các phòng triễn lãm đường phố. Lopez bị ấn tượng sâu xa do độc quyền truyền thống của nam giới, vấn đề đã đưa bà đến các hoạt động chính trị sâu hơn qua ba bức tranh lớn. Đầu tiên, bà đặt tên cho ba thế hệ của Mujeres trong ba hình ảnh của con gái, mẹ và bà khi bà lập luận: "Mỗi người phụ nữ phải nói lên một điều thực tế rằng mình phải được chú ý" (LaDuke 1994, 117), ví dụ, Lopez mô tả bà ngoại Victoria F. Franco trong hình ảnh Guadalupe của bà do bà lập luận rằng chủ đề của nghệ thuật phải nằm trong cuộc sống không phải trong thần thoại. Thứ hai, Lopez đã phát triển bước tiến mới trong dự án tốt nghiệp của bà, đó là một loạt A Don & Va Chicana? (Bạn đang đi đâu Chicana?) Bà vẽ bà như một Á hậu với quần short và áo phông mạnh mẽ. Đó là một sức mạnh cơ thể có kỷ luật giúp cho tính chịu đựng bền bỉ tâm lý và vật lý của Chicanas. Lopez cho rằng độ bền là một vấn đề quan trọng nhất cho sự sống còn chống lại áp bức truyền thống. Bà cũng coi nữ thần cổ đại không phải là đàn áp nhưng biến đổi; kết quả bà đã sử dụng ánh sáng tỏa ra quanh Guadalupe và biến mẹ bà thành tình thương hoàn hảo. Rõ ràng, bà nhắm vào những mẫu hình mới mà Chicanas mong mỏi. Cuối cùng, bà đã có một mục tiêu là ba bức chân dung của bà ngoại, mẹ bà và bà trình bày cho phụ nữ lao động, phụ nữ lớn tuổi, phụ nữ trẻ và trung bình, đó là những tầng lớp cần xã hội chú tâm.
Bản in điện tử nhỏ (chỉ 14 "x 17.5") này là trọng tâm của một cuộc tranh luận lớn ở Santa Fe, New Mexico vào năm 2001. Kể từ đó, America Needs Fatima (ANF) đã theo dõi hình ảnh này và quấy nhiễu các viện bảo tàng và các trường đại học nơi nó đã được trưng bày. Gần đây nhất, ANF đã tổ chức một cuộc biểu tình tại Bảo tàng Oakland và kích động người Công giáo bảo thủ ở Cork County, Ireland để phản đối cuộc triển lãm của Đức Mẹ tại Đại học Cork. trích dẫn từ: http://almalopez.net/ORindex.html
Tác phẩm hội họa Chicana không chỉ nhắm đến các vấn đề xã hội và chính trị mà còn nhằm mục đích mô tả giới tính Mỹ- Latina. Theo Jackson, Alma Lopez, một nghệ sĩ Chicana đương đại, chủ yếu sử dụng công nghệ kỹ thuật số để sửa đổi hình ảnh truyền thống Mexico và Mexico của Mỹ cho thấy sự bền bỉ của Chicanas và những người xếp hàng. Bà là một họa sĩ tài năng và có taynghề cao cũng như là một nhà hoạt động nhiệt tình trong cộng đồng người Mỹ gốc Mexico. The Tattoo là bản in kỹ thuật số của bà được trưng bày vào năm 1999 mô tả về một người phụ nữ có hình xăm lớn của Đức Trinh Nữ Guadalupe trong bối cảnh “hàng rào biên giới Mỹ-Mexico điển hình và đường chân trời thành phố Los Angeles” (Jackson 2009 , 117). Hơn nữa, là một Chicana, bà thường xuyên vẽ Virgin of Guadalupe của mình ở khắp mọi nơi như Luz Calvo đã viết trong Meridians: feminism, race, transnationalism:
Bà được vẽ trên cửa sổ xe hơi, xăm trên vai hoặc lưng, trang trí trên các bức tường khu phố, và lụa được chiếu trên áo phông được bán tại các chợ trời địa phương. Định kỳ, sự hiện diện của bà được thể hiện trong những lần xuất hiện kỳ diệu: trên một cái cây gần Watsonville, California; (FN1) Bà là người mẹ buồn rầu, một nhân vật thể hiện sự đau khổ của dân Chicano / Chicana và Mexico trong bối cảnh thuộc địa, phân biệt chủng tộc, và phân biệt đẳng cấp kinh tế. (Calvo 2004, 201)
Yolanda López
Chân dung của Nghệ sĩ là Trinh nữ Guadalupe
Ngày: 1978
Kích thước: 32 "X 24"
Trong khi Giáo hội Công giáo triển khai hình ảnh của Đức Trinh Nữ Guadalupe cho nền “chính trị thoái bộ về phái tính” (Calvo 2004, 201), các nhà tranh đấu cho nữ quyền Chicana đã sử dụng những hình ảnh phản đối và chống đối thực dân, bốc lột về kinh tế và thậm chí thoái bộ về phái tính. Là một đồng tính Chicana, Lopez áp dụng các ký hiệu học trong công nghệ kỹ thuật số để chống lại ý nghĩa truyền thống của Đức Trinh Nữ. Bà nghĩ rằng sửa đổi thứ nhất, quyền tự do ngôn luận, là để bà tiết lộ ý kiếncủa mình trước công chúng; đầu tiên cho bản sắc văn hóa và thứ hai cho nghệ thuật Chicana quyến rũ và nữ tính. Trong Đức Mẹ của bà, bà muốn cải tổ Đức Trinh Nữ Guadalupe bao gồm cả chủ nghĩa nữ quyền và sự chuyển động vào phong trào của Chicana. Là một người tranh đấu nữ quyền, bà công bố những nhận xét về ảnh gốc của Đức Trinh Nữ; ví dụ, bàn tay của Đức Trinh Nữ đặt ra trong sự cầu nguyện nhưng đôi mắt của cô ấy rũ xuống, chiếc áo choàng dài tay của Virgin từ cổ đến chân và đứng trên mặt trăng lưỡi liềm. Ngạc nhiên thay, Lady của chúng tôi đã có những thay đổi rất quan trọng đối với phiên bản gốc với "thu hút sự chú ý đến cơ thể phụ nữ màu nâu bằng cách phơi bày ... chân, cánh tay, và chân trần", và quan trọng là cô đã thay đổi tư thế của Virgin bằng tay trên hông và " ánh mắt của cô ấy tiến về phía trước một cách dứt khoát ”(Calvo 2004, 204). Tuy nhiên, giống như hai nhà tranh đấu nữ quyền Chicana trước đó là Yolanda Lopez và Ester Hernandez, Lopez đã phải đối mặt với nhiều cuộc biểu tình và vẫn còn tranh cãi do các vấn đề của Đức Mẹ. Calvo nói, “Nghệ thuật của Lopez đặt ra một phê bình và thách thức không chỉ là tự do ngôn luận hay thậm chí là quyền bình đẳng” (Calvo 2004, 203). Hơn nữa, tác giả giải thích rằng Lopez muốn có Guadalupe da màu nâu trong Lady Our vì hậu quả của hệ thống phân biệt chủng tộc và di sản thuộc địa. Lopez cũng nổi lên từ nghệ thuật thị giác của mình như là sự tương tác thách thức của phái tính, chủng tộc, giai cấp và giới tính. Guisela Latorre gọi những hình ảnh của Lopez là “tính thẩm mỹ Chicana” vì hình ảnh của Lopez nhằm thách thức công chúng và gặp phải sự từ chối từ Chicano / một tổ chức truyền thống. Tuy nhiên, Latorre giải thích:
Công việc của Lopez tập trung vào việc suy nghĩ lại về các biểu tượng truyền thống của người nữ quyền và quyến rũ, nhiều người trong số đó được thấm nhuần với một bài diễn văn phong trào sâu sắc. Đức Trinh Nữ Guadalupe-một biểu tượng nổi tiếng của Mexico / Chicana / o kháng chiến tinh thần và văn hóa từ thế kỷ XVII đến nay - đã trở thành đối tượng của phê phán nữ quyền trong số các nghệ sĩ Chicana từ những năm 1970. (Latorre 2008, 132-133)
Lopez cho rằng Đức Trinh Nữ Guadalupe đã mô tả hình ảnh người phụ nữ lý tưởng nhưng vô tính, thụ động và sự phục tùng thôi. Đó là lý do để Lopez trưng bày thêm cuộc triển lãm có tên là Lady Lupe & Sirena in Love và Encuentro (Calvo 2004, 203-213).
Giáo dục đại học trong hội họa là cần thiết cho các họa sĩ Chicana để phát triển và hiểu được sự nghiệp thẩm mỹ và kỹ năng nghệ thuật. Mặc dù giáo dục thẩm mỹ đã có sẵn sớm hơn cho phụ nữ Anglo vào đầu thế kỷ XX, nó đã có sẵn cho Chicanos và Chicanas trong những thập niên hai mươi của thế kỷ Hai Mươi (Ochoa 2003, 27). Liên quan đến giáo dục nghệ thuật hội họa, Tác giả Ochoa đề nghị các họa sĩ Chicanas nên nỗ lực để có được nền giáo dục cao hơn tại các trường cao đẳng nghệ thuật nơi Chicanas có thể có được các kỹ năng nghệ thuật và gặp gỡ nhau. Chicano / một nghệ thuật được đánh giá cao trong thế giới nghệ thuật vì nó được phân biệt với nghệ thuật phương Tây hoặc châu Âu. Nghệ sĩ Chicana như Mujeres Muralistas và Co-Madres Artistas và nhiều nghệ sĩ khác của Chicana Mỹ đã khẳng định quan điểm của họ về tính đa dạng thẩm mỹ của Hoa Kỳ.
V- CHỦNG TỘC, GIAI CẤP, PHÁI TÍNH VÀ CHẾ ĐỘ PHỤ HỆ TRONG TÁC PHẨM CHICANA
Trong khi xem về bài TỔNG LUẬN về Chính trị Tâm linh và Thẩm mỹ của Laura Perez, Phó giáo sư Gloria Feman Orenstein tại Khoa Latino / Latina, mô tả các họa sĩ Chicana nghiên cứu sâu sắc về truyền thống đất nước của họ. (Orenstein 2009, 120) Trong khi tại Hoa Kỳ là một quốc gia không có gia tộc truyền thống gia tộc. Đây là cơ hội tốt cho họ mô tả tài năng mình trong hội họa và thố lộ mong ước của họ trong chính trị, văn hóa và bản sắc dân tộc. Họ cuối cùng đã tạo ra một tinh thần chính trị mới như một nền văn hóa của “người không theo giới tính, không đồng tính, không phân biệt chủng tộc, không phải là người theo chủ nghĩa, không phải là gia trưởng” (Orenstein 2009, 120). Hơn nữa, trong tác phẫm Đức Mẹ, Nữ thần Lopez sẽ được giải thích lại, nhưng nữ thần không đến từ truyền thống phương Tây và Châu Âu. Là một nghệ sĩ đồng tính Chicana, Lopez tiết lộ giới tính của mình mà không hề xấu hổ. Bà trưng bày tác phẩm nghệ thuật cả về hình ảnh và lời nói nhờ vào công nghệ và chuyển tải qua truyền thông cho đến một ngày mọi người nhận ra tiếng nói của “những người được tuyển dụng khi họ là những người đồng tính, đồng tính nữ, người chuyển giới, và những giới tính khác. (Orenstein 2009, 122). Tương tự, Calvo viết rằng các họa sĩ đồng tính nữ Chicana tuyên bố Trinh Nữ Guadalupe vì họ muốn phản đối Chicano truyền thống Chicano . Tuy nhiên, hầu hết các nhà tranh đấu nữ quyền Chicana lập luận rằng Đức Trinh Nữ ngụ ý mẹ chúng tôi đã đứng trên tất cả mọi thứ hoặc “phân biệt chủng tộc, bạo lực tình dục, bất công kinh tế, và thậm chí là ám ảnh do sợ hãi” (Calvo 2004, 208).
Tác Giả Ochoa viết rằng một số liên minh được gọi là "phụ nữ da màu" sẽ đi cùng với nữ quyền Chicana, một thuật ngữ được chỉnh sửa trong cuốn sách This Bridge Called My Back của hai nhà tranh đấu nữ quyền đồng tính Anzaldua và Cherrie Moraga. ”(Ochoa 2003, 21). Ngoài ra, các thành viên của Mujeres Muralistas và Co-Madres Artistas sẵn sàng để đồng minh với các phụ nữ khác về màu da để tăng cường phong trào Chicana. Do đó, một tập thể có thể kết hợp từ những nữ họa sĩ da màu khác nhưng vẫn được gọi là Chicana. Thật vậy, từ liên minh với các phụ nữ da màu khác, các Chicana sẽ đề xuất chính trị hơn là tập trung vào sinh học và văn hóa vì tất cả phụ nữ da màu đều thích tham gia với các Chicana để đấu tranh chung trong cái gọi “cộng đồng tưởng tượng” (Ochoa 2003, 22).
VI- KẾT LUẬN
Văn hóa Mỹ gốc Mexico có một lịch sử lâu đời trong xã hội Mỹ trước khi nền văn hóa Tin lành Anglo đến Hoa Kỳ. Tuy nhiên, ý tưởng cho rằng người Mỹ gốc Mexico đã bị đồng hóa bởi văn hóa Tin Lành Anglo chiếm ưu thế. Theo Jackson, phong trào Chicano xuất hiện khi sự gia tăng của chiến tranh Việt Nam trong thập niên 1960, và cho đến năm 1969 các nhà hoạt động Chicano bắt đầu sáp nhập với phong trào Chicano để phản đối cuộc chiến tranh Việt Nam. Vì vậy, rất nhiều Chicano cũng nổi lên ở những phong trào này. Với những nỗ lực to lớn trong tập thể, tranh tường và tranh cá nhân, các nhóm họa sĩ và cá nhân Chicana đã tuyên bố tính danh của những phụ nữ Mỹ Latinh trong Chicana / Latino Phong trào hội họa và cộng đồng. Họ từng chứng minh khả năng to lớn, tài năng, quyền lực và thậm chí là sự kiên trì cho nhiều thành công trong giáo dục và triển lãm. Tranh Chicana đã mô tả nền văn hóa Chicano/ Chicana ra sao cùng hàm ý một phong trào nữ quyền Chicana đấu tranh chống lại sự thống trị chủng tộc, giới tính trong truyền thống văn hóa và trong sự đa dạng của dòng chính xã hội Mỹ. Ngoài ra, các nghệ sĩ đồng tính Chicana tuyên bố giới tính của họ trong quyền tự do ngôn luận được tôn trọng theo hiến pháp. Những Chicanas này trở thành các nhà tranh đấu cho nữ quyền Chicana để đấu tranh đồng thời chống lại chủ nghĩa phân biệt chủng tộc, phái tính và giới tính như Ochoa nói rằng họ không đặt tên cho mình là nữ quyền, nhưng tác phẩm của họ rõ ràng đã tạo cho chúng như Chicanas làm việc bên ngoài hệ thống. Chicanas nên cố gắng nhiều hơn để thoát khỏi ba gánh nặng về phái tính, màu da, và không phải là người phương Tây. Việc đầu tiên là họ phải vượt qua các họa sĩ Chicano hòng bắt kịp một vị trí cao hơn trong nghệ thuật. Ngoài ra, các Chicana nên dựa vào nền giáo dục đại học ở Hoa Kỳ để hiểu rõ về nghệ thuật phương Tây nhằm có những tác phẩm nghệ thuật nổi bật kết hợp nghệ thuật phương Tây và nghệ thuật truyền thống của họ. Hơn nữa, như Henkes đề nghị, các nghệ sĩ Chicana / Chicano không cần phải bám víu vào các truyền thống văn hóa trong nghệ thuật vì chúng nên pha trộn để thưởng thức phổ quát. Cuối cùng, họ sẽ có được triển lãm trên toàn thế giới cho tranh của họ như là phương tiện để mở rộng phong trào nữ quyền rộng ra hơn. Các tác phẩm nghệ thuật cá nhân thuộc về Yolanda Lopez, Alma Lopez đã có những triển lãm đặc biệt; đó là những tiếng nói mới của Chicanas, là phong trào nữ quyền hiệu quả cho phụ nữ Mexico chống lại nền văn hóa truyền thống Mexico, trong đó Chicanas chịu đựng những áp bức lâu dài. Bên cạnh những tranh cá nhân, tranh tường của Chicanas, như Ochoa tuyên bố, cũng là những tác phẩm nghệ thuật tinh thần đã đóng góp ở khắp mọi nơi khi có đông người đi ngang, nhưng chúng phải có tính hiệu quả tạo ra hiệu quả hơn cho Phong trào hội họa Chicana. Tóm lại, các họa sĩ Chicana có thể tạo ra những thành công chiến lược trong trái tim của mọi người thông qua nghệ thuật phổ biến để hỗ trợ cho phong trào Chicano/Chicana cùng xác nhận tính danh cho mình. Tuy nhiên, các triển lãm và sự đóng góp của Chicanas trong hội họa phần lớn bị các trung tâm nghệ thuật và các cơ sở của Chicano và Hoa Kỳ bỏ quên. Vấn đề này cần thiết phải có các nữ họa sĩ Mỹ gốc Mễ tây Cơ và Chicanas mở rộng các tác phẩm nghệ thuật sang truyền thông Mỹ và quốc tế ngõ hầu có sự yểm trợ và ủng hộ của các nhà đấu tranh nữ quyền cùng các nhà hoạt động xã hội dòng chính Hoa Kỳ./.
Phuc Dinh
Phân Khoa Khoa Học Xã Hội
Đại Học San Jose State California
Thư mục
Calvo, Luz. "Art Comes for the Archbishop: The Semiotics of Contemporary Chicana
Feminism and the Work of Alma Lopez." Meridians 5, no. 1(2004): 201-224 OmniFile
FullText Mega (H.W. Wilson), EBSCOhost (accessed April 11, 2013).
Ebsco. “Provides a Wealth of Resources for all core subjects”. OmniFile Full Text Mega.
Full Text Mega (H.W. Wilson), EBSCOhost (accessed May 13, 2013). Achieved from
http://www.ebscohost.com/public/omnifile-full-text-mega
Jackson, Carlos Francisco. Chicana and Chicano Art: Protest Arte/ Carlos Francisco
Jackson. Tucson: The University of Arizona Press, 2009.
Laduke, Betty. 1994. "Yolanda Lopez: Breaking Chicana stereotypes." Feminist Studies 20, no.
1: 117. Academic Search Premier, EBSCOhost (accessed May 8, 2013).
Latorre, Guisela. "Icons of Love and Devotion: Alma López's Art." Feminist Studies 34,
no. ½ (2008): 131-150. Academic Search Premier, EBSCOhost (accessed May 8, 2013).
Ochoa, Maria. Creative Collective: Chicana Painters Working in Community.
Albuquerque: New Mexico University Press, 2003.
Ochoa, Maria del Carmen. Department of Social Science. (Accessed May 11, 2013).
Achieved from http://www.sjsu.edu/depts/socs/ochoa.htm
Orenstein, Gloria Feman. 2009. "Review of Chicana Art." Femspec 10, no. 1: 120-122.
OmniFile Full Text Mega (H.W. Wilson), EBSCOhost (accessed May 13, 2013).
OmniFile Full Text Mega (H.W. Wilson), EBSCOhost (accessed May 13, 2013).
Nghiên Cứu này được Phuc Dinh viết và nộp cho Khoa Khoa học Xã hội / Đại Học San Jose State vào tháng 5 năm 2013.
A research by Phuc Dinh
San Jose State University
May 16, 2013
San Jose State University
May 16, 2013
=================================
PHỤ LỤC
1- MUJERES MURALISTAS
Latinoamerica
Bức tranh Latinoamérica trên đường Mission Street giữa ngày 25 và 26, 1974.
source
http://foundsf.org/index.php?title=Latinoam%C3%A9rica_by_Mujeres_Muralistas
Ảnh: Patricia Rodriguez
“Các Mujeres Muralistas tạm dịch là nữ họa sĩ tranh tường ra mắt triển lãm chính thức vào năm 1974 với một bức tranh tường lớn được vẽ cho tổ chức Mission Model Cities, nằm ở Mission và 25 Streets. Consuelo đã được tiếp cận bởi một người bạn đã làm việc tại Mission Model Cities và hỏi liệu chúng tôi có thể thiết kế và vẽ một bức tranh tường đại diện cho người Latin trong Khu Mission. Tổ chức này đã cấp chúng tôi 1.000 đô la cho toàn bộ dự án. Consuelo, Graciela, Irene, và tôi đã cùng nhau và quyết định chấp nhận lời mời. Cả bốn chúng tôi gặp nhau tại nhà riêng ở Balmy Alley và suy tính kỹ càng cho một thiết kế. Ngôi nhà chúng tôi đã trở thành trụ sở chính của Mujeres Muralistas. . . ”-
Patricia Rodriguez viết từ bài tiểu luận "Mujeres Muralistas", trong tuyển tập "Mười năm làm rung chuyển thành phố: San Francisco 1968-78" (City Lights Foundation: 2011), do Chris Carlsson biên soạn.
"Our Lady" của Alma Lopez © 1999
Cuộc tranh cãi Our Lady vẫn tiếp tục
“Bản in kỹ thuật số nhỏ (chỉ 14” x 17.5 ”) này là trọng tâm của một cuộc tranh cãi lớn tại Santa Fe, New Mexico vào năm 2001. Kể từ đó tổ chức American Needs Fatima (ANF) đã theo dõi hình ảnh này và quấy rối các viện bảo tàng và các trường đại học nơi hình này trưng bày. Gần nhất, ANF đã tổ chức một cuộc biểu tình tại Bảo tàng Oakland và kích động những người Công giáo bảo thủ ở Cork County, Ireland chống đối cuộc triển lãm của Đức Mẹ tại Đại học Cork. ”- Alma Lopez
Lopez, Alma. “Cuộc tranh cãi về tác phẩm Đức Mẹ chúng ta vẫn tiếp tục”. Almalopez.com.
Achieved từ http://www.almalopez.net/ORindex.html#
2- CO-MADRES ARTISTAS
Chiến Binh của Ngày Mới - 1993, Dầu trên vải, 5 'X 4'
By Irma Barbosa
Câu chuyện là các chủ đề về tinh thần được truyền từ thế hệ này sang thế hệ kháclà phương tiện học tập. Những câu chuyện do những người lớn của chúng tôi truyền lại có nghĩa là để hướng dẫn và phát triển đạo đức và giá trị. Họa phẩm của tôi đưa bạn vào cuộc hành hương đến những nơi huyền thoại và kể cho bạn những câu chuyện về ngây thơ, vẻ đẹp và niềm đam mê thuần khiết. Tính phổ quát của chủ đề Mẹ Trái đất được sử dụng trong công việc của tôi để thông tri cho bạn biết rằng rằng mỗi cá nhân chịu trách nhiệm về lời nói của mình khi lời nói đó có ảnh hưởng đến trái đất và tất cả con người ... rằng mỗi người là một câu chuyện đang chuyển tải ... và tất cả chúng ta từ đó được kết nối.
No comments:
Post a Comment