Wednesday, October 1, 2014

MÀN MƯA BIÊN GIỚI

                                 Mưa rừng

   Mưa rừng rơi mãi không thôi ! Mưa biên giới vẫn một màu xám ngắt kết màn che khuất bao chốt bạn . Trong căn hầm ẩm thấp đợi thời gian qua - ngày lại ngày vô nghĩa. Tiếng 'tịch tè' của chiếc máy truyền tin, đợi tiếng nói giữa người và người để biết rằng ta không cô độc . Những chiếc poncho im lìm , những căn hầm chìm ẩn.

   Chiều mưa biên giới là đây - giờ không còn là bài hát mà là sự thật. Qua tiếng tí tách mưa roi trên vành nón sắt, ta vẫn lắng nghe những tiếng động của rừng sâu , cố căng mắt nhìn xuyên qua màn mưa sâu thẳm. Sấm sét vọng vang qua bao rặng núi, nơi đây vẫn còn bao người trai lòng đang sâu lắng nhớ nhung.

   Mưa, không còn những đám mây lãng đãng trôi về miệt biển , một khỏang đồng bằng nhỏ bé dưới xa để những người lính trẻ đứng ngắm một khoảng trời bao la, và sau hết là ngồi ngóng tin nhà... 

  chóp Động Ông DO 1972

   

 Những người trai  ra đi  đâu hẹn ngày về ! Những gì trong bản nhạc, còn lắm  tình cảm chứa chan, tiền tuyến hậu phương cho ai "Thương màu áo gởi ra sa trường". Hôm nay,  ta chỉ biết kéo lại poncho trong màn mưa,  im lìm đứng nơi tuyến đầu biên giới . Lính thầm mong mưa tan mau, núi rừng sẽ đẹp hơn khi lưng trời có nhiều "sắc mây pha hồng" như là những niềm tin cùng hi vọng.


NIỆM KHÚC CHO ÔNG LÃO ĐƯA ĐÒ BÊN DÒNG SÔNG THẠCH

    Thời gian phôi pha, bao lớp người QT ra đi bỏ lại đằng sau khung trời kỷ niệm, dải đất quê hương cày lên sỏi đá, những ngày đông giá lạnh sương mờ giăng phủ từng khúc sông quê.
Duy ông lão lái đò vẫn mãi một đời gắn bó bên dòng hiu quạnh; lão vẫn đợi từng người khách sang sông. Ngày xưa lão cũng từng tiễn bao bóng chinh nhân, những người đi không hẹn ngày trở lại. Tự tình nào trong tấm lòng thuần phác của một ông lão đưa đò bên dòng sông Thạch ?

  Và sau cảnh biển dâu xao xác cho từng mảnh đời người dân xứ Quảng, có ai về lại bến đò xưa chợt nghiệm ra rằng bóng lão đưa đò không còn nữa!

    Bên sông sóng nước đìu hiu. Chỉ vẳng đưa tiếng con chim bói cá-- phải chăng là hồn lão đưa đò bên bờ tre u tịch.
Một nửa đời người, ta nhìn lại khúc sông xưa nay đã cạn dần. Rồi mai đây cũng có ai đó như cụ Tú Xương nghe trong gió thoảng mơ hồ tiếng ai gọi đò, tiếng con chim bói cá bên bờ lau xưa cùng sông nước cô liêu. Tất cả đều là hư ảnh,đã thuộc về dĩ vãng xa xăm.